Ly Hôn
Chương 16 :
Ngày đăng: 06:22 19/04/20
“Ồ, em đến sớm như vậy à?” Thấy Tưởng Khâm, Cận Viêm có chút bất ngờ: “Anh vừa nói chắc phải chờ em đến trưa nên đi ăn cơm trước. Nhưng vậy cũng tốt, Lê Tiểu Mông tiểu ma vương cứ khóc lóc đòi tìm em mãi từ sáng đến giờ.”
Lê Tiểu Mông nâng đuôi lên vẫy dè dặt.
“Nếu em đến rồi thì vào thôi, ngồi thuyền hải tặc trước đã.” Cận Viêm bỏ mũ lưỡi trai trên đầu Lê Mông xuống, tiện tay đội lên đầu Tưởng Khâm.
Hắn tự nhiên như vậy, làm Tưởng Khâm tiến lùi không xong, chần chừ một lúc mới theo sau hắn.
Hầu hết những người có chỉ số thông minh cao đều mắc phải một tật xấu, đó là hay cân nhắc, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không thể cân nhắc được, càng suy nghĩ kĩ lưỡng thì càng xuất hiện thêm nhiều vấn đề, cũng dễ phạm sai lầm hơn.
Ngược lại có những người trực giác rất tốt, giống như Cận Viêm hay dùng trực giác nhạy bén của mình để quyết định vấn đề, trong khi đó Tưởng Khâm và Lê Mông có chỉ số thông minh vượt hơn 160 sẽ suy nghĩ vấn đề đó rất lâu. Ví dụ hôm Tưởng Khâm và Cận Viêm đi Macau đua ngựa, Cận Viêm chỉ cần hai giây đã quyết định nên đặt cược con ngựa nào, trong khi Tưởng Khâm lấy giấy bút ra tính toán hơn mười phút, cuối cùng cũng chọn cược con ngựa đó…
Một nhà ba người cùng nhau xếp hàng mua vé lên thuyền hải tặc, buổi trưa trong quán cơm rất đông người, ai cũng không muốn ăn cơm xong mới lên ngồi, sẽ ói hết toàn bộ thức ăn ra. Lê Mông là đứa nhỏ không chịu ngồi yên ham ăn ham uống, ăn kem xong lại mua thêm mấy xâu trái cây, chia cho ba mẹ mỗi người một xâu. Cận Viêm vẫn như ngày nào, lấy xâu trái cây của Tưởng Khâm bỏ hết dâu tây ra, nhét dưa hấu của mình vào cho anh.
“Em liên lạc lại với ba mẹ rồi à?”
Tưởng Khâm nhét một tay vào túi quần, tập trung ăn dưa hấu, nghe Cận Viêm hỏi như vậy liền ngẩn người, phòng bị: “Gửi mấy thứ về nhà thôi.”
Cận Viêm tự nhiên hỏi: “Hai ông bà có khỏe không?”
“……Không có vấn đề gì.”
“Em đừng nghĩ gì, anh chỉ ngẫu nhiên hỏi thôi. Lê Tiểu Mông mỗi năm một lớn, nuôi con mới biết lòng cha mẹ mà.”
Tưởng Khâm liếc nhìn Cận Viêm nghi hoặc.
“Bản thân anh tự sinh tự dưỡng, từ trước đến nay không có cảm giác gì, chỉ khi có con rồi mới có thể cảm nhận được một số điều. Aiz, đàn ông có tuổi quả nhiên đa sầu đa cảm, không nhận thức được chính bản thân mình.”
Tưởng Khâm thấy những câu này mà thốt ra từ miệng Cận Viêm thì quái lạ quá, nhưng hắn nói cũng có lý,làm anh không thể không ngừng động tác lại.
Xếp hàng đã tới lượt họ, Cận Viêm mua ba cái vé, quay đầu lại kéo anh hỏi: “Em làm sao vậy? Đi thôi.”
Tưởng Khâm tạm thời áp chế suy nghĩ lại, ba người cùng nhau đi đến thuyền hải tặc khổng lồ.
Lê Mông chính là đống hàng vô dụng, đòi đi công viên trò chơi là nhóc, ở trên thuyền hải tặc ói lên ói xuống ói đen trời cũng là nhóc. Cận Viêm một tay túm gáy nhóc chạy nhanh đến thùng rác, một tay bịt mũi mình lại, mùi hôi kia xộc lên khiến hắn khốn khổ vô cùng: “Con lại ăn thêm gì nữa vậy Lê Tiểu Mông! Bộ phận tiêu hóa không làm việc à? Buồn nôn chết mất!”
Lê Mông nghe vậy phản bác ngay tức khắc: “Là ai ở nhà không thèm nấu cơm? Con muốn ăn cơm trưa tình yêu mà có được ăn không? Ọe… Mẹ đưa con bình nước mau lên…”
“Bạn nhỏ Lê Mông,” Tưởng Khâm nói, “Mẹ con hiện giờ đã bị biển người mênh mông chôn vùi rồi, chỉ có đến ngân hàng trứng mới tra ra được tung tích, con muốn ta gọi điện thoại cho người ta đưa bình nước cho con à?”
Lê Mông mở miệng muốn nói lại, nhưng bị Tưởng Khâm nhét bình nước cứng ngắc vào khiến nhóc trợn tròn con mắt lên ——- tiểu thái tử đầu óc phát triển tứ chi yếu đuối, cách đối phó duy nhất là không nói lời nào, dùng vũ lực giải quyết.
Kết quả giải quyết xong tiểu thái tử lại (thật thần kỳ) ăn uống nhiều hơn, nào là há cảo tôm, nào là xíu mại, nào là bánh bao. Hai tên đàn ông cộng lại hơn bảy mươi tuổi mà bị nhóc kéo như kéo co xuống nhà ăn, trên đường chọc giận vô số ánh mắt, cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống ăn đồ điểm tâm.
Anh cũng không biết phải nói như thế nào.
Tưởng Khâm trừng mắt nhìn Cận Viêm, xoay người lấy chìa khóa xe.
Cả nhà từ biệt nhau tại bãi đỗ xe, Lê Mông sau khi nước mắt nước mũi bắt Tưởng Khâm thề rằng sẽ sớm về nhà mới chịu cụp đuôi lại để Cận Viêm kéo lên xe.
Tưởng Khâm nhìn ánh đèn xe từ từ đi xa khỏi mình, không biết thế nào lại khó chịu. Lý trí anh biết rằng điều này thật vô lý, nhưng Lê Mông đáng ra phải là con ruột của anh, cho dù là về tình cảm hay về huyết thống kế thừa gia sản thì đối với nhóc đây vẫn là lựa chọn tốt nhất và Cận Viêm, có thể đã sớm cách xa anh, trong khi anh hoàn toàn không ý thức được.
Anh ngồi trong xe châm thuốc, nghe tiếng mưa rơi tầm tã bên ngoài cửa sổ, nhìn đốm lửa mờ ảo trong xe dần dần tan biến, xong lại thở dài khởi động xe.
Cả ngày hôm nay tương đối bình lặng, Phương Nguyên không hỏi vì sao anh không đi làm, anh cũng không chủ động nói sau khi về nhà anh đọc sách một lúc, rồi lên mạng check mail, ngủ được một tí thì phải dậy đi làm.
Đến phòng kế toán, anh phát hiện ánh mắt Lisa nhìn mình rất kì lạ.
Nghiêm khắc mà nói thì Tưởng Khâm có chức vị cao hơn cô ta, phòng làm việc không cùng một chỗ, rất ít khi nói chuyện với nhau. Nhưng hôm nay mỗi lần gặp Lisa ở hành lang, sắc mặt cô ta rất phức tạp, đến khi trời tối Tưởng Khâm không chịu được nữa mới dừng lại hỏi: “Cô có gì muốn nói với tôi sao?”
Lisa muốn nói nhưng lại thôi, vài giây sau mới mở miệng: “Anh…. có thể đến xem máy tính của em không?”
Tưởng Khâm lòng đầy nghi vấn đi vào phòng làm việc của cô ta, thấy trên máy tính đang mở ra một website, có vẻ như là trang chủ của một tờ báo giải trí, trên tiêu đề được in đậm hàng chữ: Ông chủ của Thời Tinh Giải Trí phơi bày cuộc hôn nhân đồng tính mười năm!
Phía dưới trang này là những tấm ảnh chụp hôm qua ở bãi đỗ xe, Cận Viêm cúi xuống nâng Tưởng Khâm lên, rảo bước qua vũng nước còn Lê Tiểu Mông thì kéo ống quần đi theo phía sau, nét mặt vô cùng tự nhiên và thoải mái, trong tay nhóc còn đang cầm móc khóa hình con cừu bằng thủy tinh.
Trong tai Tưởng Khâm ầm một tiếng, đầu óc trống rỗng.
Có lẽ là vì ngại ở trang chủ không đủ nên phía bên dưới còn đăng một loạt ảnh nhỏ: Cận Viêm khoác tay lên lưng ghế anh trong nhà ăn hai người sánh vai đứng trước tủ trưng bày, Lê Mông dán người vào tấm thủy tinh xem cừu đến chảy dãi cả nhà cùng ăn kem trước quán điểm tâm, Cận Viêm quay đầu mỉm cười với anh, nụ cười kia được chụp vô cùng rõ nét…
Trang web đưa tin này sử dụng rất nhiều từ ngữ vô cùng sống động, phóng viên còn lục lọi lại lịch sử chuyện xấu những năm gần đây của Cận Viêm, phơi bày thân phận Tưởng Khâm là cổ đông lớn của Thời Tinh Giải Trí còn trích dẫn tin tức hôm công ty họp thường niên, Cận Viêm tự mình đi đón Tưởng Khâm đến dự cuối bài còn có một người tự xưng là “người nội bộ” có “tin tức nhanh nhạy” cho biết các nhân viên ở Thời Tinh Giải Trí đều biết Cận tổng kết hôn lâu rồi, tình cảm rất vững vàng, không hề có tai tiếng nào, con trai Lê Mông của cả hai sau này chắc chắn sẽ trở thành chủ nhân tiếp theo.
Lisa hỏi thận trọng: “Anh thật sự cùng người này…”
Tưởng Khâm khẩn trương muốn nói, nhưng không nói được một từ.
Anh bỗng nhớ đến tên thợ chụp ảnh ngoài bãi cỏ ngày hôm qua, đáng lẽ phải phát hiện từ khi đó! Có thợ chụp ảnh nào mà rảnh rỗi đi chụp bồ câu vào ngày nghỉ không chứ!
“Đây là sự thật?” Lisa nuốt nước bọt, nói: “Lúc em lướt web vô tình nhìn thấy… tin tức này tự động bật ra…”
“Là thật.”
Lisa sửng sốt, Tưởng Khâm đứng dậy, không quay đầu lại ra khỏi phòng: “Xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại.”
Lisa nhanh chân đuổi theo đến cửa phòng, thấy anh lấy điện thoại ra, bóng hình hiện lên rồi biến mất ở ngã rẽ cầu thang.