Ly Hôn
Chương 17 :
Ngày đăng: 06:22 19/04/20
Lúc Cận Viêm nhận được điện thoại của Tưởng Khâm thì nghe thấy giọng anh có vẻ không bằng lòng.
“Hả? Em nói cái gì? Anh không nghe rõ, anh đang ở trong buổi lễ khai máy cho bộ phim mới, còn mang theo một hộp tiền phát cho từng người trong đoàn làm phim nữa…. Em nói gì? Cái gì trang chủ?”
Tưởng Khâm đổi giọng: “Anh không biết chuyện này?”
“Xin em đó vợ à, mỗi lần anh mở máy tính lên là phải giải quyết biết bao chuyện, làm sao có thời gian xem mấy cái trang báo linh tinh kia… Đừng lo đừng lo, em nói anh biết là trang nào, anh mở ra xem cái.”
Tưởng Khâm nói địa chỉ trang web ra, một lúc sau Cận Viêm kinh ngạc nói: “Ối!”
“……Góc chụp không tệ, viết cũng không sai, nhưng gan to mật lớn thật.” Cận Viêm đánh giá xong lại nói: “Em đừng hoảng, nội trong ngày hôm nay anh dọn hết đống tin tức này.”
“Vậy cái người tự xưng là người trong công ty anh là ai?”
“Vợ à, chuyện này em còn không biết sao, nếu không phải là ai đó ngụy trang là nhân viên của công ty thì cũng là do đám phóng viên bịa đặt để câu khách. Tin tức nửa thật nửa giả như vậy, có ai rảnh mà đi truy cứu xem người đó có tồn tại thật hay không?”
Tưởng Khâm đứng trước cửa sổ hành lang, nhìn qua kính thấy bóng dáng đồng nghiệp, thấp giọng nói: “Cận Viêm, anh thề là anh không biết gì chứ?”
“…… Anh công khai bản thân như vậy có lợi lộc gì?” Cận Viêm ngừng một lúc lại nói: “Được rồi, nếu anh làm chuyện này thì ra đường sẽ bị sét đánh, xe đâm chết, được chưa?”
Tưởng Khâm giận dữ: “Anh im đi!”
Cận Viêm lập tức cười haha, nói chỉ là đùa thôi, không phải thật không phải thật, bảo anh hãy mau chóng buông thả trái tim mình đi.
Đầu óc Tưởng Khâm hỗn loạn, không cách nào chịu đựng được. Như cảm nhận được sự quá lố của mình, Cận viêm thở dài nói: “Vợ à, tối nay em đừng đến nhà anh họ nữa, trở về với Lê Tiểu Mông đi, trước mắt em cũng đừng đi làm. Không phải em còn nghỉ đông sao, chờ mọi chuyện êm thấm rồi đi làm lại. Anh cam đoan tất cả đồng nghiệp biết chuyện của em sẽ im lặng, được không? Ngoan.”
Tưởng Khâm biết hiện giờ ngoài cách nghe Cận Viêm thì không có cách nào khác, đành ngầm đồng ý đề nghị của hắn.
Cận Viêm cúp máy cười toe toét, ngẩng đầu thấy cả đoàn làm phim đang ngồi trên bàn tiệc nhìn hắn.
“Mấy trang báo lá cải có mắt như mù, dám chọc giận chị dâu các cậu.” Hắn thản nhiên gắp thức ăn cho vào bát, vừa ăn vừa nói: “Hôm qua dắt con đi công viên trò chơi, không biết thế nào mà bị chụp ảnh, đăng báo cả thảy.”
Vài người biết chuyện thì gật gật đầu, đa số còn lại thì không biết gì, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn, không ngờ rằng hắn thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Một nhà sản xuất cười haha nói: “Sao lại như thế hả anh Cận, dạo này không đề cao cảnh giác nữa à?”
Tưởng Khâm chăm chú nhìn người đàn ông này thật lâu, Cận Viêm ngồi xuống, nói nghiêm túc: “Tuyệt đối không có!”
Tưởng Khâm dựa người vào sô pha, ấn đường sâu thẳm, một tay vô thức vân vê ống quần.
Cận Viêm trông thấy thèm thuồng, rất muốn nắm lấy bàn tay anh để lên đùi mình. Theo như những gì hắn biết về Tưởng Khâm trong mười mấy năm qua, những lúc anh đang băn khoăn sẽ vô thức vân vê một thứ gì đó, cử chỉ kia vô cùng thân thiết, nếu đúng thời điểm thì đã có thể thoải mái hưởng thụ.
Nhưng mà bây giờ không đúng thời điểm, địa điểm cũng không đúng. Cận Viêm hít thở thật sâu, cảm thấy vẻ mặt đã điều chỉnh phù hợp rồi mới thành khẩn nói: “Tưởng Khâm, nếu em không tin cũng không sao, hôm nào chúng ta cùng về thành phố S, em cứ việc đối chất với ba mẹ. Lần này cho dù họ có lấy dao kề cổ anh cũng bằng lòng, chỉ cần có một chữ dối trá, anh sẽ không ngăn cản em quyết định ly hôn nữa, được không?”
Tưởng Khâm như muốn nói gì ngay, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
Anh thì thào: “Được rồi.”
Cận Viêm bây giờ mới được thả lỏng.
Căn cứ vào sự hiểu biết của hắn đối với Tưởng Khâm, không cần biết có lấp liếm được chuyện xưa hay không, trước mắt cứ coi như đã qua rồi.
Tưởng Khâm hỏi: “Anh có ăn không? Tôi nấu ít cháo.”
Cận Viêm vội vàng đứng dậy tỏ ý muốn đi nấu cơm, sau đó bưng lên hai món, hai người ngồi đối diện ăn cơm, xong đâu đó Tưởng Khâm dọn chén bát mang đi rửa, Cận Viêm khom người sửa lại mấy bồn hoa.
Mấy bồn hoa này trên danh nghĩa là do Tưởng Khâm chăm sóc, nhưng thực tế là do Cận Viêm mua về, tưới nước, xới đất, tỉa cây, bắt sâu, còn thường xuyên chụp ảnh đăng lên mạng. Sỡ dĩ cho rằng “Tưởng Khâm chăm sóc” là vì có lần Tưởng Khâm đã nói: “Cận Viêm, nhà của chúng ta có nên trồng một ít hoa hay không?”
Buổi tối, sau khi kiểm tra bài tập cho bạn nhỏ Lê Tiểu Mông xong, Tưởng Khâm liền đi ngủ trước. Ngày hôm nay nhiều chuyện chấn động hồn phách quá nên cơm nước xong thì thấy mệt mỏi. Cận Viêm mang sữa đến cho anh, nhìn anh uống hết cốc, sau đó ngồi cạnh giường lặng lẽ nhìn anh ngủ, cuối cùng mới đứng dậy ra ngoài ban công gọi điện thoại.
Ban công bằng thủy tinh có thể cách âm, hắn đóng cửa lại, khi điện thoại được kết nối hắn hoàn toàn không khống chế giọng nói của mình ——- mà thật ra hắn cũng không khống chế được, lửa giận từ trước bữa cơm chiều đến giờ mới được giải tỏa, lúc anh Hai hắn bắt máy thì bị chấn động đến nỗi suýt rơi ống nghe.
“Trước đây lúc ở thành phố S anh gọi thằng nào làm vậy?! Bây giờ lôi nó ra ngoài làm thịt đi! Tay chân ô uế như vậy mà còn định chờ năm mới à! Anh hỏi em? Cmn anh còn hỏi em? Tưởng Khâm biết hết rồi! Chơi với chó đi! Làm sao em biết được cậu ấy biết thế nào!”
“Nếu ông đây mà bị bỏ rơi,” Cận Viêm hung tợn nói: “Thì ông đây sẽ kéo các người xuống mồ chung, đừng ai mong thoát. Ông mà thê ly tử tán, các người cũng thê ly tử tán ông mà mất tất cả thì các người đừng mong sống tốt. Mn, anh nói đám tay chân của anh căng da mắt ra mà chờ xem!”
Anh Hai đang ăn cơm, theo quán tính há hốc miệng mồm, cơm rơi xuống toàn bộ.
Đang luống cuống tìm giấy ăn, định phân bua vài câu thì “phịch” một tiếng, Cận Viêm đã vứt điện thoại.