Ly Hôn

Chương 29 :

Ngày đăng: 06:22 19/04/20


Tưởng Khâm giận sôi lên, gằn giọng mắng: “Ở đây là suối nước nóng, có lưu huỳnh là đương nhiên!”



“Chỉ là cái bể lớn mà thôi, anh không tin Quan Phong có thể tìm được một cái suối nước nóng ở nơi khỉ ho cò gáy này.” Cận Viêm vừa đặt Tưởng Khâm lên vách núi, vừa liều lĩnh xoa xoa bóp bóp: “Ưm để anh hôn một cái, bên này cũng hôn một cái… Em trốn cái gì! Ôi chết tôi rồi…”



Hắn giống như con gấu xù đầu vậy, vừa ngửi vừa gặm, rất nhanh đã xấu xa cứng lên. Điềm xấu trong lòng Tưởng Khâm càng thêm rõ ràng, vừa định mở miệng ngăn lại thì phát hiện ra giọng nói của mình đã trở nên hỗn loạn: “Anh… Anh ra kia đi, đừng gần như vậy…”



“Ra kia thì làm được gì? Hôm nay ông đây không làm một trận với em, ông sẽ đổi sang họ em luôn.”



Bỗng chốc Tưởng Khâm cảm thấy 囧, 囧 xong còn rất khó chịu, bởi vì Cận Viêm phóng khoáng chẳng hề mặc gì, hơn nữa lại còn động thủ kéo khăn tắm của Tưởng Khâm xuống. Hạ thân hai người cứ như vậy ở trong nước ấm cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi Tưởng Khâm cũng đã có cảm giác.



Cận Viêm còn ra vẻ uyên bác mà giải thích tại chỗ: “Lão Tử[1] đã nói ‘thực sắc tính dã’[2], tổ tiên học thức nhà em cũng đã thừa nhận hôm nay em phải để anh làm một trận, em còn ở đó rụt rè làm gì.” Nói xong nhanh chóng làm động tác khuyếch trương.



[1] Lão tử: Thật ra bình thường thoát ra từ miệng Cận Viêm thì có nghĩa là ông đây/bố mày. Thế nhưng trong câu này Cận Viêm thật ra không phải muốn nói bản thân mình, mà là nói về một ông tên Lão Tử =))



[2] Thực sắc tính dã: là câu nói của Khổng Tử: Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.)



Tưởng Khâm giận dỗi nói: “Ai thừa nhận anh là tổ tiên tri thức! Không hiểu cũng đừng ở đó…..A…..”



“Anh đâu có nói mình, anh nói Lão Tử rõ chưa? Là ông già rất nổi tiếng thời xưa ấy —- Ôi chao xem chồng xem nuôi em tốt chưa này, sờ miếng nữa nào, tách chân ra tí….”



Tưởng Khâm phát hỏa: “Đó là Khổng Tử!”



“Không cần biết là gì Tử, nói đúng câu đó là được rồi, em quản người ta họ Lão hay họ Khổng để làm gì?” Cận Viêm đã bị sắc dục xông não, thèm ăn đến nỗi há miệng ra là có cả đống nước bọt chảy xuống. Cũng may ở đây là suối nước nóng, hơi nước đều làm xung quanh trở nên nhạt nhòa, nếu không Tưởng Khâm nhìn thấy chắc chắn có thể phục hồi lý trí, nói không chừng còn muốn lên bờ lấy thắt lưng quất hắn.



Từ nhỏ Cận Viêm đã phát hiện Tưởng Khâm thuộc hiệp hội những người ưa nhìn[3], có rất nhiều tật xấu. Nếu bạn muốn lừa Tưởng Khâm, bạn phải dỗ bằng những lời ngon tiếng ngọt, mặc kệ đó là những lời nào, tốt nhất là phải khiến khuất phục trước mị lực của bạn — không quan trọng đó là mị lực nào. Lấy điều này làm tiền đề, thời niên thiếu Tưởng Khâm đã từng bày ra những chiêu trò như làm nũng, đùa giỡn, mong chờ được dung túng, thậm chí còn vui mừng.



[3] Good-look club: Đại khái là hội những người có vẻ bề ngoài ưu tú, trai anh tuấn, gái mỹ miều. Có thể xem là mấy cái bình bông di động ấy, vậy nên Cận Viêm mới bảo có nhiều tật xấu.)



Cận Viêm là ai chứ? Bị hắn nắm được điểm yếu thì nhất định phải chết.



Nếu hắn biết Tưởng Khâm thích thế, hắn sẽ không nỗ lực thể hiện như vậy. Chỉ cần Tưởng Khâm có dấu hiệu thả lỏng, hắn liền chớp lấy thời cơ tấn công, cho đến khi Tưởng Khâm nhận thua mới thôi.


Lê Mông nước mắt nước mũi tèm lem cực lực giãy dụa: “Đừng đùa con mà phán thắng hay thua chuyện này chị Hellen cũng làm được——–! Được rồi vậy bây giờ con nói thẳng con không phải là người con là yêu quái nếu trói con lại con sẽ biến thân đó———-! Huhuhu đáng sợ quá ba ơi mẹ ơi con muốn về nhà……..”



Đoàn Hàn Chi lạnh lùng nói: “Biến thân đi, sợ con chắc? Quan Phong còn là chúa tể hành tinh Namek kìa.”



Quan Phong: “…………….”



Lê Mông ngẩn người ra, mắt chớp chớp, chợt khóc đến tê tâm liệt phế: “Đừng đùa con mà phán thắng hay thua chuyện này chị Hellen cũng làm được——–! Được rồi vậy bây giờ con nói thẳng con không phải là người con là yêu quái nếu trói con lại con sẽ biến thân đó———-! Huhuhu đáng sợ quá ba ơi mẹ ơi con muốn về nhà……..”



Đoàn Hàn Chi: “Đừng ăn gian chữ nữa được không?”



Gương mặt băng sơn ngàn năm bất động của Quan Phong cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, không thể tin được lắc lắc đầu, từ mép giường đến bên cửa sổ kính, nhìn xuống bộ bàn cờ bằng gỗ tử đàn trên bàn trà: “Gọi người chuyên nghiệp đến xem chú và Đoàn Hàn Chi giết cờ sao mà khó khăn vậy? Tuy là trình độ tương đối kém, nhưng thật sự thành tâm thành ý muốn học chơi cờ với con mà.”



Kết quả lời này lập tức bị Đoàn Hàn Chi nhạo báng: “Nói ‘tương đối thấp’ thì có lỗi với lương tâm quá đi Quan Phong, là ai lần trước bị tôi tiêu diệt hơn ba mươi quân ấy nhỉ?”



“Rõ ràng là phạm quy, tôi đã nói với anh là quy tắc chơi cờ vây không giống cờ ca rô….”



“Anh không biết cờ vây chính là cờ ca rô biến tấu sao, đã vậy còn dùng luật cờ đam[5] mà chơi cờ vây thì có tư cách gì nói tôi ăn gian?”



[5] Cờ đam: Khi bắt đầu chơi thì 2 bên quân trắng và quân đen sắp thành 3 hàng ở mỗi bên (chỉ sắp ở ô đen), khi đi mỗi quân chỉ được tiến 1 ô cũng chỉ trên ô đen, và chỉ tiên về phía trước, khi ăn thi khi 2 quân đen và quân trắng đối diện nhau nếu có ô trống ở phía sau thì quân đang đi được ăn, khi quân trắng hoặc quân đen tiến tới hàng cuối của bên đối diện thì trở thành hậu có thể quay ngược lại được, khi một bên ăn hết quân của bên kia thì sẽ thắng.)



“Vậy ra anh cũng biết mình ăn gian? Hellen lấy kem tẩy da chúng ta vừa mới nghiên cứu ra tặng cho đạo diễn Đoàn một hộp đi, da mặt hắn cần phải bôi liên tục hai mươi bốn giờ một ngày trong vòng ba mươi năm!”



“Hellen cô nói cho tôi biết tóm tại là vì sao Quan tổng phải tốn công nghiên cứu kem tẩy da, da mặt của hắn mà không bôi một ngày thì sẽ dày thêm ba tầng có phải không? Để tôi sờ xem da mặt anh đã dày thêm bao nhiêu rồi Quan Phong, chắc buổi sáng tẩy da phải mất mười mấy tiếng nhỉ….”



Vù vù vù vù, vù vù vù vù.



Lê Mông khổ sở quay lại cầu cứu Hellen: “Chị gái xinh đẹp cởi trói cho em đi, em đi tìm cái vỉ đập ruồi trừ hại cho dân!”



Cơ mặt Hellen bỗng tê liệt.



Xem ra thế giới này luôn có những sinh vật độc đáo mới xuất hiện — Hellen, đại diện xuất sắc nhất của toàn thể ngành thư ký rộng lớn, trầm mặc thật lâu, sau đó thương xót xoa đầu Lê Mông nói: “Quen rồi thì ổn thôi…”