Ly Hôn
Chương 30 :
Ngày đăng: 06:22 19/04/20
Cận Viêm vốn tưởng là, nếu ở với nhau trong cùng một phòng thì chuyện đồng sàng cũng là điều hiển nhiên. Ai ngờ sự thật đã khiến hắn máu chảy thành sông: Tưởng Khâm là loại người xuống giường liền trở mặt.
Lúc bị ánh nắng ban mai chiếu vào đánh thức, hắn phát hiện ra nửa phần giường to lớn bên cạnh trống rỗng, Tưởng Khâm vẫn mặc áo choàng tắm hôm qua, cuộn người trên ghế xếp ngoài ban công. Dù ban công được phủ kính toàn bộ nhưng thời tiết bên ngoài không lúc nào ấm áp, Cận Viêm nắm lấy một tay anh, hoàn toàn lạnh lẽo.
Cận Viêm suýt vì đau lòng quá độ mà chết tươi, liền ôm Tưởng Khâm lên giường bọc chăn lại, nước mắt nước mũi xụt xịt nói vợ ơi cho dù em có giận anh cũng đừng lấy bản thân mình ra trút giận chứ, chồng em vừa mới chăm cho mũm mĩm mà…
Tưởng Khâm vừa bực vừa tức, trở người mặc kệ hắn.
Cuối cùng Cận Viêm trông anh ngủ nửa giờ, sau đó bắt đầu đến bữa sáng. Tưởng Khâm ngủ rồi lại ngủ, ra ngoài đi ăn trong tinh thần sảng khoái. Cận Viêm bám sau anh như nàng dâu mới về, chỉ sợ lơ là một chút là vợ mình sẽ về nhà mẹ đẻ.
Thời điểm này trong suối nước nóng không còn bao ngời, lúc họ đi ngang vườn hoa thì tình cờ gặp Quan Phong và Đoàn Hàn Chi, cả hai đều mặc áo choàng tắm đi đến suối nước nóng.
Vẫn là Tưởng Khâm nhanh miệng, hỏi theo quán tính: “Mới sáng sớm đã đi đâu?”
“Ngâm suối nước nóng.” Quan Phong nói: “Đạo diễn Đoàn thì làm xác trôi sông.”
Phút chốc Tưởng Khâm bỗng giật mình, cẩn trọng hỏi: “…….Suối nước nóng này…. mỗi ngày thay nước một lần à?”
Cận Viêm muốn ngăn lại nhưng không kịp, Quan Phong lấy làm lạ nói: “Không, tầm hai ba ngày, bình thường ít ai đến tắm…”
Một trận sét giáng xuống, chớp mắt đã khiến Tưởng Khâm tan thành tro.
“Thật, thật ra…. Hôm qua chúng tôi…….”
Tưởng Khâm lắp ba lắp bắp chưa nói xong một câu, đã bị Cận Viêm kéo ra phía sau, tươi cười niềm nở vẫy tay với Quan Phong: “Đi đi, đi đi, buổi sáng ngâm nước nóng là khỏe mạnh nhất đó! Bây giờ bọn tôi đi ăn sáng không quấy rầy hai người nữa thân chào”, sau đó kéo Tưởng Khâm chạy mất.
Quan Phong mù mịt không hiểu gì, quoay người bỏ đi.
Cận Viêm cảm thấy trong người mình vừa nóng vừa lạnh, ngơ ngẩn vài giây rồi lấy lại phản ứng, lập tức xông lên giữ lấy Tưởng Khâm: “Đừng đừng đừng, em… nghe anh giải thích. Thật ra dạo này anh đã ít buôn bán rồi, hàng trong kho đều là từ trước còn đọng lại chưa xử lý, tổn thất lớn như vậy anh còn chưa chớp mắt….”
Hắn nhìn sắc mặt Tưởng Khâm, bực tức: “Anh biết chắc chắn em nghĩ anh nói dối.”
Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “Không, lần này là thật.”
Cận Viêm không biết hôm qua Tưởng Khâm có nói chuyện với Quan Phong, bất chợt trong đầu có một suy nghĩ: Mẹ kiếp, sao lần này lại phân biệt được?!
“…….. tổn thất của anh bây giờ chỉ là tạm thời, Cận Viêm, anh sẽ không từ bỏ. Nếu hôm nay tôi đồng ý về với anh, ngày mai anh nhất định sẽ cho mở kho hàng, thanh lý hàng hóa, tiếp tục để cho đám người kia liều mạng vận chuyển ngọc thạch với súng đạn cho anh.”
Cận Viêm muốn nói gì đó đã bị Tưởng Khâm xua tay bảo hắn câm miệng: “Có thể anh sẽ phải hy sinh, nhưng tất cả sự hy sinh của anh đều có mức độ. Bây giờ anh muốn cứu vãn hôn nhân nên buông tha tiền tài và công việc nhưng nếu anh nhận ra rằng hôn nhân không thể cứu vãn nữa thì anh sẽ lập tức ngừng hy sinh.”
“Xét cho cùng, chuyện kia vừa có thể đem đến cho anh một món lời kếch xù vừa có thể giúp anh đứng vững trong giới kinh doanh, với anh đó mới là quan trọng nhất.”
“Vì hai mươi năm tình cảm của chúng ta, tôi mới hiểu anh như vậy.”
Tưởng Khâm làm động tác “ngắt cuộc đối thoại”, quay lưng bỏ đi xa.
Bước chân anh dẫm lên mặt cỏ tạo ra âm thanh lạo xạo. Thời tiết vô cùng trong lành, ánh nắng rọi vào mái tóc anh, phát ra ánh sáng màu nâu vàng nhợt nhạt.
Cận Viêm nhìn bóng anh, thoáng sinh ra ảo giác, tựa như Tưởng Khâm vẫn là cậu bé ôm sách đi ngang qua sân thể dục mười năm trước, ánh mắt đơn thuần nhưng lại mạnh mẽ, tất cả yêu hận đều không có gì thay đổi.
Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy, hắn đã lội đến bờ bên này rồi mới phát hiện ra Tưởng Khâm vẫn còn đứng ở bờ bên kia.
Cho dù hắn muốn quay lại, cũng không tìm được đường.