Ly Hôn
Chương 3 :
Ngày đăng: 06:22 19/04/20
Trong mắt mọi người xung quanh, Cận Viêm là cái thằng giang hồ bất trị.
Chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan đến gia đình hắn, thêm vào đó hắn làm việc trong ngành giải trí, không khỏi tiếp xúc với mọi hạng người. Bọn họ trà trộn vào bạch đạo, còn hắc đạo thì đạp cho một cước, lễ tết năm nào cũng phải chi một khoản tiền cho họ, đồng thời cũng có một số người kính biếu hắn.
Mặc âu phục vào trông hắn cũng khá bảnh, không giống chó cho lắm, nhưng thực tế nội tâm hắn như thế nào, chỉ có lòng hắn rõ nhất.
Vậy nên lúc hắn nói: “Chuyện này không thể cứ để như thế được!” thì trong lòng hắn nhất định đã có chủ ý nham hiểm.
“Người đó là vợ anh, họ Tưởng, tên Khâm trong câu “Bố khâm đa niên lãnh tự thiết”[1]. Chiều cao 1m80, đeo mắt kính, lái một con Lexus bạc, làm nhân viên kế toán trong văn phòng.”
[1]“Bố khâm đa niên lãnh tự thiết”: Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt. Trích trong bài thơ “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” của Đỗ Phủ, Khương Hữu Dụng dịch)
Cận Viêm gõ hai ngón tay lên tấm ảnh, tay nhẹ nhàng lướt qua hoa lê trên mặt bàn.
Côn Dương nheo mắt nhìn một lúc rồi hỏi: “Anh Cận, làm sao anh lại thích đàn ông, vừa nhìn đã biết người này là zai thẳng ưu việt mà.”
Hắn đổi giọng: “Gần đây anh nghi ngờ cậu ấy ngoại tình, hôm qua còn nói muốn ly hôn với anh. Anh muốn biết vì sao cậu ấy muốn ly hôn. Mày cho người theo dõi cậu ấy, thấy thằng nào dám động vào người của anh thì cứ đánh không cần nói nhiều, dù có là phụ nữ, nhưng khả năng này không cao lắm.”
Côn Dương ưng thuận: “Không thành vấn đề! Dám dụ dỗ vợ anh Cận em ngoại tình, đúng là không muốn sống nữa! Em mà bắt gặp được thì sẽ ném cả hai xuống lòng sông!”
Cận Viêm liền thay đổi sắc mặt: “Ném là ném thằng gian phu kia, ai kêu mày ném Tưởng Khâm hả?”
“…. Ơ?”
“Anh chỉ muốn nói với mày là, nâng cao đánh khẽ, đừng để vợ anh phát hiện, nếu không ông đây sẽ lột da mày!”
Công Dương nhất thời không biết nói làm sao, cả bọn đàn em dưới trướng đều hắc tuyến đầy đầu.
Giáp tiểu đệ tư duy logic mạnh, liền hỏi: “Chuyện này… Anh Cận, lỡ như họ chơi nhau trên giường, làm sao mà bắt được?”
“Mày ngu thế, không biết giả làm cảnh sát lên phòng kiểm tra sao? Nếu đúng là chơi nhau trên giường thì cũng đừng làm ầm lên, cứ trói thằng kia mang tới trước mặt anh, anh sẽ tự mình trị cả nhà nó. Còn cậu Côn, chuyện này mà làm tốt anh sẽ có thưởng, nhưng nếu làm không xong, coi chừng anh đến hủy biển vàng nhà mày, sau này đừng có mà lăn lộn giữa đường.”
Cận Viêm có một ưu điểm lớn nổi tiếng, đó là nói là làm. Bắt tay làm ăn với hắn phần lớn đều thua thiệt. Cho dù có lời thì cũng miễn cưỡng ấm thân mà thôi, chỉ có hắn vừa vẻ vang vừa được lợi.
Chính là vì hắn trọng lời hứa.
Ngày xưa khi mới bắt đầu làm ăn hắn rất dễ tin lời người khác, lấy danh nghĩa công ty đem tiền cho người bảo lãnh mượn sáu mươi vạn. Cuối cùng người đó bỏ chạy, cục nợ chạy tới cửa nhà rồi mà hắn vẫn cắn răng không chịu phá sản, còn suýt nữa phải bán nội tạng. Khi đó không giống như bây giờ, bán nội tạng tương đối có giá. Đang lúc hắn suy xét nên bán nội tạng nào thì Tưởng Khâm nghĩ ra cách tạo một khoản tiền, vội vàng giải thích khuẩn cấp cho hắn hiểu.
Cũng may trong công ty có cổ đông vì coi trọng hắn nên mới đầu tư tám mươi vạn vào, thấy hắn tuy rằng tuổi trẻ nhiệt huyết không làm được gì, nhưng là người có nguyên tắc, vợ cũng quy củ, gia đình hòa thuận đồng lòng, chung quy còn có ngày phát đạt.
Đúng là họ đã phát đạt, công ty giải trí Thời Tinh giờ đây là do người khác điều hành, họ đã có thể sai khiến kẻ khác.
Côn Dương không dám mảy may nghi ngờ, Cận Viêm mà nói muốn hủy biển vàng thì hắn có thể làm được.
Vẻ mặt Cận Viêm phức tạp, một lúc sau mới nói: “Nói ra thì ngũ quan cậu cũng không tệ, nhiều diễn viên còn chưa bằng cậu.”
Văn văn nghe thế càng thêm vui vẻ, nhích gần đến Cận Viêm thêm một chút, dường như dán mình lên cánh tay Cận Viêm hỏi: “Vậy anh Cận thích em ư?”
Câu này không hỏi thì không sao, hỏi rồi làm nét mặt Cận Viêm liền thay đổi.
Cả đời này hắn chỉ thích có một người, người đó chính là Tưởng Khâm.
Năm đó Tưởng Khâm mười sáu tuổi, được gia đình dạy dỗ tử tế, cha mẹ đều là thành phần trí thức, bản thân còn là học sinh ưu tú, có khen ngợi đến trăm triệu lời cũng không quá. Đừng thấy Lê Mông bây giờ một sung sướng hai phong cách đòi Cận Viêm lấy xe đẹp chở đi học đã là sướng, vẫn còn kém xa Tưởng Khâm được nuông chiều năm đó nhiều lắm.
Khi đó cuộc sống của Tưởng Khâm như ở trên đỉnh, còn Cận Viêm thì thảm hại dưới đáy vực.
Nếu năm đó Tưởng Khâm không đi theo Cận Viêm đang trong tình trạng tồi tệ nhất thì một người thông minh có thể đọc làu làu một dãy số Pi cùng với gia đình dòng dõi nức tiếng của mình bây giờ chắc chắn sẽ không trở thành nhân viên kế toán bình thường.
Văn Văn thấy sắc mặt người đàn ông này lạnh dần, định bụng nói một vài câu, nhưng chưa kịp nói thì Cận Viêm đã đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi đi vệ sinh một lúc, cậu làm gì thì làm đi!”
“Anh Cận…”
Cận Viêm bước ra khỏi ghế, lúc ra cửa còn tiện tay ném điếu thuốc lên sàn dẫm mạnh vài phát, động tác hung hãn làm Văn Văn đuổi theo ở phía sau ngơ ngác.
Đúng lúc này, phòng đối diện mở cửa ra, Tưởng Khâm cùng mấy đồng nghiệp mặc tây trang bước ra, nháy mắt hai người đã mặt đối mặt.
Cận Viêm dừng bước lại: “Tưởng…”
Tưởng Khâm hơi nhíu mày, ánh mắt chuyển lên người Văn Văn ở phía sau. Anh cứ ngây người như thế mấy giây, sau đó xoay người không nói không rằng, bỏ đi.
Cận Viêm đứng lại sững sờ.
“Tưởng Khâm, anh quen người đó à?” Một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy công sở đuổi theo phía sau, vừa cười vừa hỏi: “Không biết sao em thấy người đó rất quen, người đó vẫn còn đang nhìn anh đấy.”
“Cô nhìn nhầm rồi.”
Tưởng Khâm theo thói quen muốn đưa tay lên đỡ kính, đưa tay được một nửa mới nhớ ra cặp kính đã hỏng, bị ném vào thùng rác rồi. Thế nhưng anh vẫn không hạ tay xuống, tiện thể bóp bóp ấn đường[2], trong nháy mắt móng tay đâm sâu xuống da, đau đến nỗi làm anh giật mình.
[2] Ấn đường: đường giữa cặp lông mày.)
Người đẹp quan tâm hỏi han: “Nếu không thì làm cái khác đi, em có người bạn là chuyên gia về mắt, giới thiệu cho anh được không?”
Tưởng Khâm lắc đầu lại bóp bóp ấn đường.
“Không được,” Anh nói, “Kính đó tôi đã đeo mấy năm, quen rồi.”