Ly Hôn
Chương 32 :
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Tuy là Cận Viêm rất muốn lập tức bay đến thành phố S nơi có vợ có con mình ở đó, thế nhưng ước muốn là một chuyện, còn hiện thực lại là chuyện khác, cuối cùng Cận Vệ Quốc buộc phải rống lên:
“Nếu mày dám thì cứ đi thử xem! Mấy ngày nay không ra cái gì! Nếu không lên tiếng thì toàn bộ anh em đã tưởng mày chết quách rồi! Chiều nay lập tức về thành phố H cho tao, ngoan ngoãn xử lý hết toàn bộ số hàng còn lại, xong việc rồi mày muốn đến thành phố S nhảy thoát y cũng được.”
Cận Viêm nói em không phải Lê Tiểu Mông nhảy thoát y cái gì, anh cả muốn thì tự nhảy đi, ngoan nhé.
Cận Vệ Quốc gần như ném văng điện thoại: “Mày dám không về, không về tao phái người đi trói mày về! Lại còn muốn vội vàng đi thành phố S để đầu thai chắc, con mày theo sát mẹ nó như sam, còn gì để lo lắng? Có thể nguy hiểm gì? Chờ vài hôm nữa để em dâu nguôi giận đi chứ bây giờ mà chắn tầm mắt nó thì chẳng phải tìm chết à?”
Cận Viêm: “…………”
Cận Viêm bị Quan Phong (sai khiến Hellen) đuổi đánh nên đành không cam lòng mà trở về thành phố H. Nếu hắn không về Quan Phong thật sự có thể lệnh Hellen lấy súng máy bắn phá cửa phòng hắn, hai người bọn họ làm cái chuyện này chẳng hề có tí áp lực nào.
Tưởng Khâm trở lại thành phố S, xuống máy bay có hơi choáng váng.
Đã nhiều năm anh không về, ánh nắng mặt trời đang rọi trước mắt anh thậm chí còn làm anh mông lung như không phải là thật.
Phương Nguyên nắm chặt tay anh: “Đừng sợ, anh đã nói với mẹ anh rồi, bảo mẹ từ từ nói cho ba mẹ em biết. Đêm nay cứ ở nhà anh đi, tối mai chúng ta hẹn ba mẹ em đến khách sạn nói chuyện.”
Tưởng Khâm không nói gì, Lê Mông thì kinh hồn bạt vía đeo bao nhỏ trên lưng đi sau anh.
Cho đến khi đã ngồi trên taxi, Tưởng Khâm mới khôi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Em với Lê Mông ở nhà anh không thích hợp cho lắm, ngày mai mọi người hẹn gặp nhau ở đâu? Đêm nay em ở khách sạn là tốt nhất, ngày mai gặp mặt cũng tiện.”
Dù sao năm xưa anh cũng là người giúp Cận Viêm thành lập Thời Tinh Giải Trí, mai danh ẩn tính đã nhiều năm nhưng chung quy vẫn còn khí thế. Phương Nguyên không còn cách nào níu kéo anh, đành để anh tùy ý mình.
Vậy nên Tưởng Khâm và Lê Mông cả đêm ngủ ở khách sạn. Nói là ngủ, thật ra cả đêm anh đều không chợp mắt, chỉ ngồi ở ban công khách sạn rút từng điếu thuốc, đến sáng hôm sau trong mắt toàn tơ máu.
Bộ dáng lúc này của anh dọa cho Lê Mông sợ chết, vậy nên nhóc vô cùng ngoan ngoãn, lúc ăn sáng còn chạy ra ngoài mua bịch sữa đậu nành nóng hổi về, bẽn lẽn muốn làm cho Tưởng Khâm vui lên.
Đến chiều Tưởng Khâm tắm rửa, thay áo sơ mi, đi đến khách sạn đã hẹn từ trước. Anh trịnh trọng như vậy là chuyện hiếm lạ nên khiến Lê Mông cũng không dám phớt lờ, nhóc trầm tư suy nghĩ nửa ngày nên mặc trang phục nào, cuối cùng lon ton đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S chọn được một bộ âu phục màu đen.
Không thể không nói “người đẹp vì lụa”, Lê Mông vốn đã là một cậu nhóc xinh đẹp với đôi mắt phượng và chiếc cằm nhọn, mặc áo sơ mi trắng vào, khoác áo vest đen lên, bộ quần áo vừa vặn vô cùng, đưa tay nhấc chân đều phong độ tuyệt đỉnh, cô gái bán hàng còn đỏ mặt xin vài tấm ảnh.
Kết quả Tưởng Khâm nhìn thấy nhóc cũng phải hoảng sợ —— chung quy thằng nhóc này vẫn có hai bệnh, một là quần áo phải vừa dài vừa rộng và làm bằng cotton, hai là áo hoodies phải dài ngang đầu gối. Vậy nên khi mặc âu phục mang giày da vào, quả thật xứng danh một tiểu thiếu gia quý tộc.
Phương Nguyên và ba mẹ mình đến trước mười lăm phút. Mẹ hắn là bác của Tưởng Khâm, lúc nhỏ thường hay gặp, sau khi lên đại học thì bất hòa, tính ra đây là lần gặp đầu tiên sau mười mấy năm. Hai ông bà nhìn thấy Tưởng Khâm cũng không nhận ra được, một lúc sau mới run rẩy hỏi: “Đây… đây là A Khâm sao?”
Phương Nguyên vừa cho Tưởng Khâm uống nước đường, vừa ấn mạnh vào nhân trung, làm đi làm lại vài lần Tưởng Khâm mới khôi phục ý thức, thở nhẹ gọi một tiếng: “Mẹ…”
Mắt bà Tưởng đỏ lên, lau lau khóe mắt nói: “Sớm biết như vậy hà tất trước kia như thế, ôi, lúc đó mẹ đã nói…”
Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng “hừ” phía sau, ông Tưởng đứng trước cửa phòng khách đau đớn vô cùng.
Ông già này cả đời dạy học, trước đây tự cao tự đại, ở trong trường tài trí hơn người, vừa tách biệt vừa xa xách với xung quanh nên đắc tội không ít người. Về già tính nết lại càng quái gở, có lẽ là do bị con trai độc nhất phản nghịch nên bi thương cả đời, mỗi lần thấy con nhà ai lấy vợ lại than ngắn thở dài.
Phương Nguyên sợ ông nói điều gì khó nghe, vội vàng ngắt lời ông: “Sao dượng lại ra đây rồi? Tưởng Khâm bất tỉnh ở dưới nhà, vừa vặn con đến kịp, liền mang lên đây. Nếu đêm đến chú dì thấy không tiện, con đưa cậu ấy về nhà mình được không?”
Ông Tưởng lạnh lùng nói: “Nghịch tử! Mày còn về làm gì!”
Bà Tưởng vung tay muốn cãi, lại nghe Tưởng Khâm hỏi nhỏ: “………Là ba ư?”
Anh thật sự quá mệt rồi, ngay cả mắt cũng không mở lên được, hỏi xong câu này lại mơ mơ màng màng.
Ông Tưởng thấy sắc mặt con mình tái nhợt như tờ giấy, thở dài một hơi, ngồi xuống cái ghế bành bằng gỗ.
Lúc này đột nhiên ông chú ý đến Lê Mông, thằng bé này mặc âu phục màu đen sơ mi màu trắng, trông tuấn tú cực kỳ, đang cảnh giác nép sát bên người Tưởng Khâm, dè dặt quan sát ông và bà Tưởng.
Lê Mông khôn khéo vô cùng, bước đến trước mặt ông.
Ông Tưởng càng nhìn càng cảm thấy như mình đang bắt gặp hình ảnh Tưởng Khâm năm mười tuổi, theo quán tính hỏi: “Cháu tên gì?”
“Lê Mông, Lê trong Lê Minh, Mông trong Nịnh Mông.”[1]
[1] Lê Mông 黎檬: 黎 trong 黎明 (lê minh – bình minh, rạng sáng), 檬 trong 柠檬 (nịnh mông – cây chanh)
“Cháu… cháu là ai?”
Lê Mông nhìn ông Tưởng, lại nhìn bà Tưởng, đột nhiên quỳ rạp xuống mặt đất, ngẩng đầu nói: “Ông nội bà nội! Cháu là cháu trai của hai người! Ba cháu vẫn luôn nhớ về hai người, hai người đừng trách ba có được không?”
Âm thanh này quả thật trong trẻo vang dội, giống hệt Tưởng Khâm thời niên thiếu, ông Tưởng bà Tưởng phút chốc sững sờ.