Ly Hôn
Chương 33 :
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Tưởng Khâm nằm trên sô pha đến tận chiều hôm sau mới có thể miễn cưỡng đứng dậy xuống lầu.
Đầu gối anh sưng to, dường như không còn cảm giác, đã cứng ngắc còn không thể gập duỗi, chỉ có thể vịn tường chậm rãi đến thư phòng.
Ông Tưởng đang ngồi trên ghế gỗ lim, thấy anh hơi bất ngờ, lại lập tức thở dài: “Tội gì con phải xuống xuống dưới này! Cứ nằm nghỉ cho khỏe không được sao?”
Tưởng Khâm không nói gì mà định quỳ xuống, bà Tưởng từ ban công vào thấy vậy bèn cản lại: “Đừng động đậy đừng động đậy! Còn trẻ thì phải cẩn thận không lại mang tật.”
Bao năm qua Tưởng Khâm chưa từng được nghe mẹ nói như vậy với mình, đôi mắt lập tức đỏ lên. Ông Tưởng trông thấy xót xa vô cùng, mềm giọng nói: “Lớn vậy rồi mà còn không hiểu chuyện, lỡ như đầu gối có vấn đề thì biết làm sao? Nếu trước đây… làm gì có ngày hôm nay….” Nói xong cũng thấy bản thân mình khó chịu: “Đúng là của nợ mà.”
Nước mắt Tưởng Khâm đã nhạt nhòa rơi xuống, sau một lúc nghẹn ngào mới có thể gắng gượng phát ra âm thanh khàn khàn: “Vâng… là con bất hiếu… Bây giờ nói gì cũng đã muộn, cả đời con, thật sự xin lỗi ba mẹ….”
Suy cho cùng bà Tưởng cũng là phụ nữ, tâm tư yếu mềm không chống đỡ được, suýt nữa đã ôm đứa con hai mươi năm không gặp khóc rống. Ông Tưởng nhìn họ thở dài, được một lúc lại đứng lên đi pha trà, đưa cho đứa con và người bạn già mỗi người một cốc, miệng lầm bầm: “Không giống nhau! —–Không giống nhau!”
Tưởng Khâm khóc, thật sự là muốn đem hết nước mắt hai mươi năm qua tích tụ rơi xuống. Trước đây trong sách anh đọc có viết rằng một người vì thương tâm quá độ mà khóc đến mù hai mắt, nhưng không hiểu vì sao, đến hôm nay mới cảm nhận được khóc là có cảm giác gì, mọi thứ ngay trước mặt đều nhạt nhòa, mở to mắt ra cũng thấy cay cay.
Cuối cùng Lê Mông cũng chạy đến ôm hai mẹ con khóc cùng, đọ xem ai khóc to hơn ai. Đứa trẻ này càng khóc càng to, lại kéo kéo góc áo ông Tưởng nói: “Nội ơi nội đừng trách ba con nữa được không? Ba vẫn luôn nhớ đến ông bà, thường hay một mình lén cầm ảnh ông bà khóc đó.”
Ông Tưởng nhất thời xúc động, không hề phát hiện Tưởng Khâm đã xa nhà hai mươi mấy năm trời thì làm sao có ảnh cha mẹ, chỉ biết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Lê Mông mà đau lòng không nguôi.
Khóc lóc thảm thương đến giờ cơm chiều, Lê Mông vô cùng ngoan ngoãn cùng bà Tưởng ra ngoài nấu cơm. Chỉ còn hai cha con ngồi đối diện nhau ở thư phòng, bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Ông Tưởng uống trà cả buổi, bỗng tự nhiên mở miệng hỏi: “Mấy năm nay đang làm việc gì?”
“Làm nhân viên kế toán cho một công ty, lần này về đã xin nghỉ dài hạn, bảo là không biết chính xác khi nào về.” Vì khóc lớn mà giọng Tưởng Khâm khàn đi, thấp giọng nói: “Vốn nghĩ nếu không được vào nhà thì sẽ ở luôn ở thành phố S, tìm một công việc khác.”
“Nhân viên kế toán?” Ông Tưởng hừ một tiếng, “Kinh tế khó khăn lắm à?”
“À, chuyện này dễ. Con nói với ông bà là mẹ với một phụ nữ họ Lê sinh ra con, cuối cùng người phụ nữ hư hỏng kia vứt bỏ mẹ đi theo người khác giàu hơn!”
Tưởng Khâm: “……………..”
“Một mình mẹ với con lẻ loi, vô cùng đáng thương, nêm sinh ra bóng đen tâm lý sợ hãi hết tất cả phụ nữ trong thiên hạ! Một mình cô đơn trải qua biết bao nhiêu năm là biết bao nhiêu năm a! Trong những năm tháng gió thảm mưa sầu ấy, chỉ có một mình Cận Viêm một lòng không đổi mà còn thêm nhiều chiếu cố, cuối cùng cũng đã từ từ lay động trái tim thương tổn của mẹ! Cuối cùng một nhà ba người chúng ta lại sống với nhau rất hạnh phúc đó!” Lê Mông đắc ý bật ngón cái: “Con mẹ thật giỏi quá đi! Vừa có thể giải vây cho mẹ vừa làm tăng thiện cảm cho Cận Viêm, hẳn là hai người nên tăng tiền tiêu vặt cho con lên gấp đôi mới đúng đó!”
Tưởng Khâm: “……………..”
Tâm trạng đau xót của Tưởng Khâm nháy mắt đã bặt vô âm tín, thầm nghĩ muốn đem thằng con này đánh cho một trận tơi bời.
“Khoan khoan, mẹ muốn làm gì?” Lê Mông vô cùng nhạy cảm, lập tức lui đến góc giường: “Sử dụng bạo lực với nhi đồng là không đúng nha Tưởng Khâm nha, mẹ cũng không được làm bậy đâu nha, gấp hai lần không được thì cộng thêm năm cũng được… Được rồi con biết cộng thêm năm cũng không được, vậy mua cừu cho con chắc không có vấn đề gì đâu! Con có thể nuôi ngoài ban công nha!”
“………. Đã nói bao nhiêu lần là không ở ban công được!” Chợt Tưởng Khâm thấy vớ vẩn vô cùng, mệt mỏi nói: “Lê Tiểu Mông ta thực sự phục con…..”
Lê Tiểu Mông nói thầm trong miệng: “Rõ ràng là ở ban công được.”
Tưởng Khâm quả thật không biết nói gì nữa, một lúc sau đứng dậy, nói: “Đi ngủ sớm đi, ngày mai ta mang con đến bệnh viện.”
“Đến bệnh viện làm gì?”
“Chính ngừa,” Tưởng Khâm nói mơ hồ, “Gần đây thành phố S có dịch cúm.”
Lê Mông vừa nghe thấy chích đã bủn rủn tay chân, nhưng lại nghe đến dịch cúm, ngập ngừng một lúc rồi tủi thân nói: “Được rồi…. chỉ có bọn ngốc mới không bị cúm, xác suất chúng ta bị cúm cao vô cùng… Ôi thật ngưỡng mộ Cận Viêm, từ xưa đến giờ không hề vướng phải bệnh hiểm này.”
Sau khi Tưởng Khâm ra ngoài, Lê Mông đóng cửa tắt đèn, lấy gối đầu đập bùm bụp, nằm trong bóng tối trợn tròn mắt đến sáng, chợt mặt ủ mày chau nói: “Tiểu gia mất ngủ———–! Huhuhu…………..”