Ly Hôn
Chương 34 :
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Hôm sau quả nhiên Tưởng Khâm đưa Lê Mông đi thử máu.
Sau hai ngày ở thành phố S chơi đùa điên loạn, ông Tưởng bà Tưởng thật sự nâng niu đứa cháu mình như hoa như trứng, muốn gì được đấy, đi đến đâu cũng hớn hở ra mặt, được họ hàng thân thích quây vòng Tưởng Khâm bình thường luôn khắt khe với đứa con cũng không phản đối, nhìn Lê Mông nháo loạn, mặc kệ nhóc muốn đi đâu thì đi.
Còn anh giống như bù đắp lại cho bao năm bất hiếu, ngày nào cũng mua này mua nọ mang về nhà, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà đã khiến anh dường như phải lấy thẻ tín dụng ra dùng.
Ngày thứ ba, cả nhà ăn cơm chiều xong đi dạo vòng quanh trung tâm thương mại, đi ngang qua quầy bán ngọc, bà Tưởng nhìn chăm chú vào một miếng ngọc hình phật, Tưởng Khâm vờ đi vệ sinh, hai phút sau ký giấy mua đứt miếng ngọc hình phật với giá lên đến sáu con số không.
Bà Tưởng vừa mừng vừa giận, sau đó lại đau lòng, nói: “Có tiền cũng đừng phung phí như vậy, tuổi con còn trẻ, phải biết tích phúc, rõ chưa?”
Tưởng Khâm nói: “Chuyện nhỏ thôi ạ, con vẫn còn nhiều, chỉ là không mang theo.”
Đôi mắt Lê Mông xoay tròn, lập tức dựa sát vào người anh làm nũng: “Tưởng Khâm con muốn mua cái móc khóa con cừu, mua cho con đi.”
Ông Tưởng hào phóng tức thì, nói: “Cháu muốn mua gì? Ông nội mua cho cháu!”
“Cháu muốn…” Lê Mông nghĩ lại không ổn, cúi đầu nói: “Thôi cháu không muốn nữa.”
Tưởng Khâm vỗ vỗ đầu nhóc nói nhẹ nhàng: “Chờ hai ngày nữa sẽ gọi điện đặt cho con một cái, mấy hôm nay không có thời gian.” Lại quay đầu lại nói với ông Tưởng: “Là một cái móc khóa thôi ạ, nhưng hình dáng rất đặc biệt, phải tìm người làm theo yêu cầu. Lúc trước đã hứa làm cho nó một cái, còn tìm người sẵn rồi.”
Ông Tưởng lấy làm lạ: “Còn phải làm theo yêu cầu? Cái đó đáng giá lắm sao?”
Tưởng Khâm mập mờ nói: “Độc đáo thôi ạ.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài bầu trời âm u, anh mở cửa sổ ra cho thông thoáng, nhưng lại nhìn thấy trên bệ cửa sổ có hai con chim non đang đánh nhau.
Tưởng Khâm nhìn hai con chim đó một lúc lâu mới phát hiện ra đó là hai con chim khách.
Cả ngày bình yên vô sự. Đến chiều tối sau khi ăn cơm xong, theo thường lệ Lê Mông chơi cờ cùng với ông Tưởng, lại còn vươn đuôi về phía bà Tưởng xin đường ăn. Tưởng Khâm mang đồ ăn vào bếp, vừa mới rửa xong toàn bộ chén đĩa, đang cho tất cả vào chạn, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Giây phút đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà tay Tưởng Khâm run lên, chén thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát.
Bà Tưởng hỏi: “A Khâm con không sao chứ? —– Cháu ngoan ngồi chơi cờ! Bà ra mở cửa!”
Nói xong đứng dậy đi ra cửa, hỏi người bên ngoài: “Ai đấy?”
“……..Là con.”
“Hả? Ai?” Bà Tưởng không nghe rõ, nhưng Lê Mông đã bắt đầu nhảy rộn lên: “Mở cửa, mở cửa!”
Bà Tưởng theo quán tính mở cửa ra.
Bà chưa kịp thấy người bên ngoài có bộ dạng thế nào thì Lê Mông đã phi nhanh ra ngoài như đại bác, chưa nói câu nào đã ôm lấy một bên đùi, thắm thiết mùi mẫn nói: “Ba——-! Cuối cùng ba cũng đến rồi! Tiểu gia đây nhớ ba muốn chết!”
Cận Viêm vỗ nhẹ đầu Lê Mông, cười với bà Tưởng, gương mặt nhã nhặn hỏi: “Chào bác gái, đã lâu không gặp bác, con đến thăm bác và bác trai.”
Nói xong cũng không để tâm đến ánh mắt ngây dại như phỗng của bà Tưởng, tiếp tục hỏi: “Tiện thể cho hỏi, Tưởng Khâm có đây không?”