Ly Hôn

Chương 40 :

Ngày đăng: 06:23 19/04/20


Anh Hai là người duy nhất có học trong nhà họ Cận.



Mà đã có học thì khác hẳn với các anh em khác trong nhà. Ví dụ khi có chuyện gì xảy ra, phản ứng đầu tiên của anh Cả là: “Lôi ra ngoài đánh chết!”



Chị Tư thì ra lệnh: “Lôi ra ngoài đánh chết!”



Cận Viêm sau bao năm được Tưởng Khâm khai sáng mới dùng được não, có thể nghe đối phương biện bạch một hai câu, sau đó cũng: “Lôi ra ngoài đánh chết!”



Còn anh Ba là một tên nhát cáy, chỉ có người khác lôi lão ra ngoài đánh chết mà thôi.



Nhiều khi đối diện với người trong nhà mình, anh Hai cảm thấy áp lực cực kỳ.



Anh Hai có khuôn mặt của người trí thức rõ ràng, nước da nhạt màu, đeo mắt kính, ánh mắt có thần. Hình thể vừa chuẩn, bận áo sơ mi đen quần tây đen đứng bên kia trông rất giống những người đi làm bình thường trong phim.



Nhìn từ vẻ bên ngoài, anh Hai chắc chắn là người tài. Nhìn từ địa vị và tính cách mà nói, xem như là chuẩn thuần 1. Trước đây mỗi lần đến Thời Tinh Giải Trí tìm Cận Viêm anh Hai đều câu mất một tiểu ca sĩ, còn vô số mĩ thiếu niên xếp hàng xung quanh khóc lóc muốn đi theo. Sau đó lại bao nuôi mấy em zai ở thành phố S, rảnh rỗi thì chạy đến nằm lên đùi người ta xem TV, nói nôm na là thả lỏng đầu óc.



Anh Hai họ Cận cũng có IQ đáng gờm, có thể tin cậy hơn so với anh Cả, cẩn thận hơn so với chị Tư, bình tĩnh hơn so với Cận Viêm. Đây là người duy nhất có thể tìm được đề tài chung để nói chuyện với Tưởng Khâm, trước kia hễ rảnh rỗi còn tìm nhau chơi đánh cờ, không so thắng bại.



Mấy hôm nay Tưởng Khâm gặp chuyện chẳng lành khiến Cận Viêm như phát điên lên, anh Hai là người đầu tiên phát hiện trong lòng Cận Viêm rối bời. Anh Hai nhanh chóng quyết định tiếp nhận toàn bộ những gì Cận Viêm phụ trách, bước đầu tiên chính là nối liên lạc với Quan Phong, sắp xếp mọi chuyện ở thành phố S êm thấm vô cùng, hơn nữa còn kiếm thêm được một vài mối quan hệ, tốt đẹp đến nỗi có thể xưng huynh gọi đệ. Bước thứ hai là hạ lệnh tiêu hủy toàn bộ số hàng phạm pháp, vô số đá ngọc có giá trị nói hủy liền hủy, còn tất cả súng đạn đều bị cho vào lò nấu chảy. Những công việc trên đều hoàn thành trong vòng bốn ngày, ngoài hành động quả quyết còn có ý thức chính trị nhạy bén là điều hiển nhiên.



Đến ngày thứ năm, Tưởng Khâm tỉnh lại.



Lúc tin này tới được Cận Viêm là hắn đang cùng anh Hai trao đổi công việc, vừa nghe xong bỗng như phát cuồng, nhảy dựng lên chạy ào ra ngoài. Anh Hai né không kịp, bị giẫm lên chân còn bị đẩy ngã ra không thương tiếc, suýt chút đã bị gãy xương sườn, đến khi có người đỡ dậy mới nổi giận lôi đình: “Mẹ mày chạy cái gì? Ai không biết còn cho rằng Tưởng Khâm mới đẻ đấy!”



Cả đường đi cận Viêm hối thúc lái xe điên cuồng, đến bệnh viện rồi mở cửa xe ra lại bị trật chân. Nhưng vì hắn mừng rỡ quá đỗi đến nỗi không có cảm giác đau chân, chạy thẳng một mạch đến phòng bệnh, trên đường đi ai nấy cũng ngoái lại nhìn hắn, đều tưởng hắn là bệnh nhân khoa tâm thần chạy loạn.



Cận Viêm thật vất vả mới đến được trước phòng bệnh, đẩy cửa ra hô: “Tưởng Khâm!”



Bà Tưởng đang bưng bát canh cho Tưởng Khâm ăn, nghe vậy lập tức nhăn mặt: “Cút ngay đi! Không phiền cậu đến thăm con tôi.”




Nói là làm, Phương Nguyên và Cận Viêm vừa đi ra, bà Tưởng liền mang cháo dinh dưỡng vào. Bà trông thấy một bó hoa lớn để trên đầu giường, tưởng là do Cận Viêm tặng, không thể không càm ràm vài câu: “Bọn bây không biết ngại gì cả, trong bệnh viện biết bao người tới lui, nhỡ may biết được thì chướng tai thế nào?”



“Mẹ không biết rồi, đây là do Phương Nguyên vừa đến tặng ạ.”



Bà Tưởng ngạc nhiên nói: “Phương Nguyên? Thôi bỏ qua đi….. À hôm qua mẹ có gặp dì con, dì có hỏi thăm sức khỏe con. Nghe nói bây giờ Phương Nguyên lên chức nhanh lắm, lần này đến thành phố H là có nhiệm vụ gì đó rất quan trọng, hỏi là gì thì cũng không nói, bí mật vô cùng. Con xem lúc nhỏ cái gì nó cũng không bằng con, mà bây giờ tuy lương bổng ít hơn con một chút, nhưng công việc vừa chính nghĩa, lại vừa ổn định nữa….”



Tất cả cha mẹ trong thiên hạ đều nói “Con nhà người ta” như thế này như thế nọ, bà Tưởng cũng không ngoại lệ.



Ban đầu Tưởng Khâm cũng ừ hử lắng nghe, sau đó cảm thấy có gì đó không ổn, đành ngắt lời: “Dì nói Phương Nguyên lên chức nhanh lắm ạ?”



“Đúng rồi, nhưng vậy cũng hợp lý mà. Dượng con trong ngành công an cả đời, chắc chắn muốn bồi dưỡng Phương Nguyên tiếp bước mình….”



“——- Anh ấy không phải chỉ là dân cảnh thôi ạ?”



Bà Tưởng trợn mắt nhìn con mình: “Làm sao thế được, Phương Nguyên chỉ bị thành phố S “điều đi tạm thời” thôi, quay về còn được lên chức nữa. Ban đầu dượng con không cho nói, dì con mới lén nói cho mẹ biết, có vẻ tự hào lắm….”



Đột nhiên Tưởng Khâm hiểu được điều gì, con ngươi bỗng co lại.



Ngành công an mà đã ra lệnh điều đi tạm thời, có thể có rất nhiều nguyên nhân, nhưng thường thường sẽ là phá án của tỉnh khác.



Không có cái sở cảnh sát nào cần mượn một dân cảnh bình thường, trừ phi là cục công an địa phương, bởi vì đặc thù công việc phá án là cần những cảnh sát cấp cao đến hỗ trợ điều tra —— mà nghe lời bà Tưởng nói, nhà họ Phương có mối liên kết sâu sắc với ngành công an, Phương Nguyên đã bị điều đến thành phố H tạm thời, chắc chắn phải có nguyên nhân quan trọng.



Bất chợt Tưởng Khâm nhớ ra bản thân mình rất nhiều lần tan sở đều vô tình gặp Phương Nguyên, cùng hắn và đồng nghiệp cũng là dân cảnh ra ngoài uống rượu, nghe bọn họ ném đá giấu tay nói về những tin đồn nhà họ Cận…. Xong lại nhớ về ngày họp thường niên của Thời Tinh Giải Trí, anh ở trong vườn hoa khách sạn, tình cờ gặp được Phương Nguyên và đồng nghiệp của mình.



Thì ra là tất cả có liên quan đến nhau, không phải là trùng hợp.



Bách hợp ở đầu giường tỏa ra mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan, bông hoa trắng noãn còn đọng hơi sương, trông thật tinh khiết mềm mại. Sắc mặt Tưởng Khâm lại biến đổi, giống như trông thấy thứ gì nguy hiểm, từ từ nheo mắt lại.