Ly Hôn
Chương 41 :
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Ngày Tưởng Khâm có thể gắng gượng xuống giường đi lại, thì cũng là ngày nhóm người Cận Viêm phái đi bắt Cát Miệt trở lại.
Nhóm người này không phải là nhóm thủ hạ tốt nhất của nhà họ Cận, nhưng được trang bị cẩn thận, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa còn có thủ đoạn tàn nhẫn. Cát Miệt chi tiền ra thuê tên buôn người giúp hắn trốn ra nước ngoài từ Quảng Tây, nhưng bị một nhóm người truy đuổi ở Thập Vạn Đại Sơn một tuần liền, sau đó dồn Cát Miệt vào rừng, không lâu sau đã phát hiện thi thể hắn nát vụn bên cạnh tổ chim.
So với trước đây Trát Tây càng gầy gò, cũng càng trầm mặc, nhưng khí thế lại dũng mãnh hơn nhiều. Một tên tay chân trộm nói với Cận Viêm là thời điểm vây bắt thằng nhóc này dường như không muốn sống, ánh mắt sắt bén vô cùng, lần nào cũng là nó phát hiện ra manh mối nhỏ nhất, cả bọn đi theo nó mới không bị lạc trong rừng.
Lúc phát hiện ra thi thể Cát Miệt, chỉ có một mình nó bước tới, nhặt cánh tay bị đứt lên, xé túi đựng quần áo bọc cánh tay lại. Khi quay về thành phố S, cánh tay kia như đã thối rữa ra, những người xung quanh nhìn thấy mặt đều biến sắc, chỉ có nó là vẫn thản nhiên như không.
Cận Viêm nhìn cánh tay kia, chau mày gọi người đi xét nghiệm, chứng thực Cát Miệt đã chết thật.
Cận Viêm không nuốt lời, thưởng lớn cho từng người, thưởng xong mới chỉ vào Trát Tây, nói với kế toán: “Cho nó một trăm vạn.”
Thủ hạ vừa định đưa tiền, đột nhiên Trát Tây lắc đầu nói: “Tôi không cần tiền.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Cận Viêm hỏi: “Chê ít à? Với địa vị của Cát Miệt thì thế là hợp lý rồi. Vậy đi, suýt nữa Cát Miệt đã giết vợ tôi, tôi không đội trời chung với hắn, xem xét lại thì tôi cho cậu thêm một trăm vạn nữa, lấy tiền rồi thì mau đi đi.”
“Tôi không cần tiền.”
Cận Viêm kẹp điếu thuốc, thong thả hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”
“Tôi không còn nơi nào để đi. Chỗ Cát Miệt tôi đã bỏ đi, trở về sẽ bị đánh chết.”
“Cho nên?”
“Tôi cần một nơi để đi.” Trát Tây điềm đạm nói: “Chuyện gì tôi cũng làm được.”
Cận Viêm nhìn cậu từ trên xuống dưới xem xét cả buổi, như cảm thấy nực cười, hỏi: “Cậu có biết là những người bán mạng cho nhà họ Cận đều thuộc dạng gì không? Những thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi thích khoe chiến tích ngoài đường đầy rẫy, ngày nào cũng đến Mao Toại tự đề cử mình, đứa nào cũng nói giống như cậu, dựa vào đâu mà tôi phải cần cậu?”
Trát Tây lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cận Viêm, chôn chân tại chỗ không nói một lời.
“Không sao, em hầu hạ anh.”
Cận Viêm xiết chặt hoa cúc, bỗng sợ hãi, ngoan ngoãn lùi về một góc.
“Anh có bản lĩnh động dục không bằng ngồi ngẫm lại chuyện Phương Nguyên đi. Ở Thời Tinh Giải Trí nên giấu gì thì giấu cho kĩ, những chuyện làm ăn anh giấu em, nên bỏ thì bỏ đi, nếu không xử lý triệt để sẽ liên lụy người khác. Em luôn có cảm giác, Phương Nguyên chính là người đứng đầu, lần này điều tra với quy mô không nhỏ.”
“Công ty phải thay nhiệm kì mới thôi, yêu ma quỷ quái đuổi đi hết.” Cận Viêm hờ hững nói: “Còn chưa bị chúng ta dần cho một trận đã muốn dần chúng ta rồi, tất nhiên phải cầm roi, mới lấy mạng đối thủ được. Nhưng đừng quá lo lắng, nếu không giải quyết được thì đẩy sang cho Quan Phong, chuyện lớn thế nào vào tay hắn ta cũng thành nhỏ cả.”
Tưởng Khâm nhăn nhó mặt này, dường như có nỗi lo lắng âm ỉ khiến anh khó có thể mở miệng được.
“Em còn lo lắng gì nữa? Yên tâm đi, có em là quân sư ở….”
“Em nghĩ đến chuyện trước đây,” Tưởng Khâm nói, “Triệu Thừa Cường.”
Cận Viêm giật mình sửng sốt.
Trong xe tĩnh lặng vài giây, hắn đưa tay kéo Tưởng Khâm vào ***g ngực mình: “Đã bao năm rồi, trừ phi Triệu Thừa Cường hiện thân từ đống tro tàn, nếu không anh không tin có người lật lại vụ này được. Với lại hắn rơi vào kết cục như thế là do hắn gieo gió gặt bão, em đừng canh cánh trong lòng nữa. Cho dù trời sập xuống, cũng có anh đỡ cho em.”
Tưởng Khâm khẽ đưa mắt, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới thanh thản nói: “Ừ, nên là anh đỡ.”
Thế nhưng không khí nghiêm túc chỉ duy trì được một vài phút, đột nhiên Tưởng Khâm phát hiện có chỗ nào đó bất bình thường.
“……Cận Viêm………”
“Sao hả vợ?”
“Anh mẹ nó lại vừa cứng——!” Tưởng Khâm bực mình nói: “Thật ra anh bị sốc xe ám ảnh tới mức nào đây!”
Cận Viêm cuống quýt lui về một góc, lệ rơi đầy mặt ôm đầu cầu xin đừng nói đến nữa.