Ly Hôn
Chương 42 :
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Sự kiện đấu súng ở thành phố S lần này quá lớn, là địa bàn của nhà họ Cận, các phương tiện truyền thông của thành phố H đều muốn nhà họ Cận bày tỏ thái độ và ý kiến. Vậy nên Cận Viêm trở về thành phố H là chuyện kinh thiên động địa, về nhà chỉ vừa tắm rửa, lại phải vội vàng đến công ty.
Lê Mông ôm cừu con đến công viên cho ăn cỏ, mấy tên tay chân lão luyện lập tức đi theo bảo vệ nhóc.
Tưởng Khâm một mình ở nhà, tìm thấy một cái xẻng ở trong nhà kho, đi lên sân thượng.
Sát mép lan can sân thượng có một cái rãnh rộng bằng bàn tay, trong rãnh có đất, vốn là để cho gia đình trồng hoa. Hoa trong nhà Tưởng Khâm đều trồng ở sân thượng, chỗ này vẫn bỏ trống, lâu quá nên có cỏ dại.
Anh tìm được vị trí đánh dấu trước kia, mới bắt tay vào dùng xẻng đào đất.
Tuy nhiên cái rãnh đó quá sâu, đất lại cứng, đào được nửa tiếng mới lộ ra một cái túi ni-lông ở trong. Tưởng Khâm lại ra sức đào thêm mấy lần nữa, rồi lấy cái túi ra khỏi mặt đất.
Anh mở túi ra, bên trong được gói tầng tầng lớp lớp, bao bọc cái chặn giấy bằng ngọc.
Tưởng Khâm không lấy tay chạm vào, mà chỉ lặng lẽ nhìn cái chặn giấy một lúc, sau đó gói lại, rồi cẩn thận lấp đất lại, cỏ dại vẫn ở trên, trông không khác gì trước đây là mấy.
Làm xong tất cả anh mới đem túi ni-lông và cái chặn giấy xuống để trong két sắt ở phòng ngủ.
Sang hôm sau, tất cả nhân viên của Thời Tinh Giải Trí đều không ngờ rằng, Tưởng Khâm đến công ty!
——–Trước đây Tưởng Khâm cũng có đến công ty, lần gần nhất là đến chất vấn Cận Viêm vì sao chuyện đi chơi công viên bị phơi bày, Cận Viêm sợ đến mức chạy ra ngoài trốn cả buổi lần trước đó là đi cùng Phương Nguyên đến tìm Cận Viêm tính sổ, cả công ty đều truyền tai nhau là bà chủ cùng nhân tình đến tìm ông chủ ly hôn, từ giám đốc các phòng ban cho đến nhân viên tiếp tân và bảo vệ đều sếp hàng xem mặt Phương Nguyên.
Vì thế lần này khi thấy anh xuất hiện, phản ứng đầu tiên của cô thư ký là: Chết cha! Phải chạy nhanh đi báo cho thư kí!
Nhưng Tưởng Khâm không cho cô ta cơ hội này.
Tưởng Khâm gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, nói với cô: “Tôi tìm Cận tổng, gọi điện bảo hắn xuống.”
Tiếp tân vừa thấy ánh mắt anh, lập tức bị rung động.
Trang phục hôm nay của Tưởng Khâm rõ ràng trang trọng, âu phục màu đen vừa người, áo sơ mi trắng, cà vạt màu lam thêu hoa, đồng hồ đôi với Cận Viêm là hiệu Vacheron Constantin số lượng có hạn, ngón áp út ở tay trái đeo một chiếc nhẫn không rõ được làm bằng nguyên liệu gì gương mặt anh giống hệt những gương mặt siêu sao được chăm sóc cẩn thận, nhìn theo góc độ này, thật sự không thấy dù chỉ một khuyết điểm nhỏ, đường nét khuôn mặt thì như được tạc từ bạch ngọc ra vậy.
So với sự giản dị trước đây của anh, thì cứ như hai người khác nhau vậy.
Tiếp tân thấp thỏm lo sợ cầm lấy dãy số trong tay Tưởng Khâm lên, cuối cùng đành phải gọi trực tiếp vào di động Cận Viêm: “Vâng Cận tổng, ngài, ngài… chuyện là, Tưởng tiên sinh đến đây ạ.”
“Ai cho cô gọi trực tiếp vào di động tôi —— cái gì? Ai tới?”
“Tưởng tiên sinh tới ạ…..”
Điện thoại lập tức tắt đi, vài giây sau cửa thang máy chuyên dụng mở ra, Cận Viêm sải bước đi tới, theo sau là mấy vị trong hội đồng quản trị của công ty.
Chuyện này thật ra hội đồng quản trị không hề biết gì, vừa nãy vẫn còn đang ngồi họp. Mới nói được một nửa thì Cận tổng tiếp điện thoại, chỉ nghe hắn hỏi ai đến đây. Sau đó không nói năng gì, cuống quýt chạy xuống dưới. Các thành viên không hiểu có chuyện gì, cũng cuống quýt chạy xuống theo.
“Em bị thương còn chưa lành sao lại ra ngoài?” Cận Viêm kéo lấy Tưởng Khâm, “Không phải nói với em mọi chuyện đã có anh rồi sao?”
Tưởng Khâm mỉm cười: “Từng nghe anh nói em không quan tâm chuyện công ty, hôm nay em tới xem thế nào. Mấy vị này là ai, sao không giới thiệu đi?”
“Không có mà, không phải chỉ có cái nhẫn thôi sao, làm sao đến cả nhẫn kết hôn của mình anh cũng không nhớ rõ? Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm nào.”
“Tưởng Khâm từ lúc nào em nói dối thản nhiên như vậy! Cái này rõ ràng không giống! Chất liệu không giống!”
“Rõ ràng là đúng, đừng suy nghĩ nhiều nữa, em đói bụng rồi, về ăn cơm đây.”
“Chắc chắn là không phải!” Cận Viêm nổi giận: “Nhẫn kết hôn của chúng ta chỉ hơi ngả vàng! Nhẫn của em lại rất vàng! Nói, là thằng nào tặng, ông đây làm thịt nó cho hả giận!”
“…………”
“Đừng hòng bao che cho nó!”
“………” Tưởng Khâm cuối cùng cũng thừa nhận: “Lúc trước ở tòa án…. Em nhất thời kích động….. ném xuống cống.”
Cận Viêm như bị sét đánh trúng, bộ dạng giống bị ruồng bỏ.
“Không phải chỉ là cái nhẫn thôi sao.” Tưởng Khâm an ủi.
“… Ném xuống cống….”
“Một cái nhẫn thôi mà.”
“Xuống cống…..”
“Nhẫn thôi mà.”
“Cống….”
“Mẹ nó anh nói thêm một chữ nữa xem!” Tưởng Khâm cuối cùng cũng phát hỏa: “Nhẫn kết hôn còn chưa tới 5 cara kim cương! Sáng giờ nhìn anh đã chướng mắt! Chuyện Từ Hiểu Tuyền hôm nay là sao, quỳ xuống giải thích mau!”
Cận Viêm: “………….”
Cận Viêm đã bị đả kích lớn, mặt mày ủ ê ra bãi đỗ lấy xe, thầm than oán sao thế giới này vô tình thế sao mà lạnh lùng thế sao mà vô duyên vô cớ lại đau buồn.
Chúng ta không thể không nỏi trong lòng Cận Viêm vẫn có một nơi bí ẩn nào đó rất yếu mềm, gì mà bên trong nhẫn cưới nhất định phải khắc tuyên ngôn của hai người yêu nhau, gì mà em lại ném nhẫn có khắc tên anh xuống cống nước…. Đúng là đâm vào điểm yếu của người ta mà, tâm tình giờ phút này của Cận tổng giống như tâm tình của thiếu nữ mười bốn tuổi bị từ chối vậy, thậm chí điện thoại reo lên báo tin nhắn năm sáu tiếng cũng không nghe thấy.
Cuối cùng Tưởng Khâm không chịu nổi, với tay vào túi quần Cận Viêm lấy điện thoại, mở ra là tin nhắn của giám đốc thu âm mời cơm, nói đêm nay do Mạnh đại oản làm chủ, mời rất nhiều bạn đến tham gia, rất mong Cận tổng và phu nhân đại giá quang lâm.
Hai chữ “phu nhân” trong tin nhắn hiển nhiên khiến Cận Viêm thích thú, nếu là Tưởng Khâm nói thì chắc chắn anh sẽ không nói những câu hài hước thế này, từ đầu đến chân đảm bảo nhu thuận vô cùng.
Tưởng Khâm trả lại di động cho Cận Viêm, nói: “Bản hắn là bây giờ chúng ta đi ngay.”
Cận Viêm cầm lấy điện thoại nhưng vẫn rối bời, không lái xe, cũng không trả lời tin nhắn, chợt ngẩng đầu hỏi: “Em nói bây giờ chúng ta đi mò cống nước á, còn có thể mò được sao?”
Tưởng Khâm ngây người: “Từ Hiểu Tuyền….”
Cận Viêm liền giật mình, cả người hãi hùng, ngoan ngoãn trả lời tin nhắn và lái xe.