Ly Hôn

Chương 54 :

Ngày đăng: 06:23 19/04/20


Tưởng Khâm vốn không quay về phòng giam mà ở ngoài phòng tiếp khách, bỗng gặp đội trưởng Vương.



Đáng lẽ điều này trái với quy định, nhưng Tưởng Khâm là trường hợp đặc biệt, trái với quy định cũng không truy cứu làm gì. Thậm chí đội trưởng Vương còn lấy bao thuốc Trung Hoa của Cận Viêm ra đưa cho anh: “—–một điếu không?”



Tưởng Khâm không nhận, nhìn anh ta hỏi: “Những gì cần nói tôi đã nói rõ rồi, anh còn muốn hỏi gì?”



“Ồ! Trong mắt anh cảnh sát là ai chứ, không có chuyện gì thì không được đến thăm anh à?” Đội trưởng Vương ngồi xuống ghế đối diện, châm điếu thuốc hỏi: “Dạo này thế nào, có quen với đồ ăn không?”



“……….Ừm.”



“Thời tiết càng ngày càng nóng, nếu ban đêm không chịu đựng được, thì xin người quản ngục một cái quạt mini đi. Ngày xưa lúc vị quan chức ở tỉnh bị giải tới đây…. Tsk tsk, anh thật sự không hút à?”



Tưởng Khâm lắc đầu không nói, tỏ vẻ lịch sự không thân.



“Anh phải kiên cường lên, những ngày này trôi qua rất khó khăn. Các vụ án liên quan đến tỉnh có thể thẩm vấn đến nửa năm, anh ở trại tạm giam nửa năm ổn không? Mùa hè còn được, nhưng mùa đông thì sao….”



Đội trưởng Vương công kích: “Anh mới ở vài ngày còn chưa thấy được, nếu ngồi đây nửa năm thì anh cũng không có gì khác biệt với những người chung tù đâu. Cứ nghĩ đến những con chó con mèo bị người ta nhốt trong ***g sắt ấy, bây giờ anh cũng như vậy, tinh thần sẽ nhanh chóng bị tàn phá thôi.”



Tưởng Khâm hờ hững nói: “Tôi đã quen rồi.”



“Đó là vì bây giờ anh đang ở phòng giam đơn —– có biết phòng giam kế bên là ai không? Có thể là một thằng nhóc bất lương, vì trộm cắp nhiều lần mà phải lãnh án bao năm cũng có thể là một tên vừa bị cướp bạn gái, trong lòng không phục nên xúi giục lưu manh ẩu đả tình địch, gây nên thương tật cấp độ 9, bị phạt từ mười đến mười lăm năm tù hoặc có thể là kẻ đã bỏ trốn nhiều năm, chỉ vì đi mua đồ ăn chẳng nói chẳng rằng mà kề dao chém người, vừa truy nã bắt được, chắc chắn sẽ bị phán hơn hai mươi năm tù….”



Đội trưởng Vương bỗng nhiên cúi đầu xuống, vì khoảng cách gần nhau quá mà Tưởng Khâm mất tự nhiên quay mặt đi.



“Nếu anh bị phán vào tù, sẽ phải ở chung với những người này. Trong nhà tù không có phòng đơn, anh phải ở chung với bọn họ sớm chiều.”



Đội trưởng Vương nhếch mép cười, hận không thể nói hết lời cay nghiệt.



Tưởng Khâm trầm mặc thật lâu, nhìn từ góc nghiêng lại thấy lông mi anh vừa dày vừa dài, lúc buông xuống khiến đôi mắt như khép lại.



Trong lòng đội trưởng Vương cảm thấy có hơi đáng tiếc, con mắt cảnh sát lão luyện nhiều năm bỗng phát hiện ra rằng, vẻ bên ngoài của Tưởng Khâm khiến anh ta rất khó nắm bắt.




Nếu một người đã chấp nhận số phận, sự sợ hãi sẽ chuyển thành câm lặng, nhưng mà sự giận dữ và thống hận khắc cốt ghi tâm vẫn còn tồn tại. Lúc Triệu Tuyết bị giải đi đúng là có cảm giác này, cô ta hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí còn muốn xem xem Cận Viêm nhìn thấy mình thì sẽ thế nào.



——-Kẻ giết người trông như thế nào?



Xấu xa độc ác, hung dữ tàn bạo, xem mạng người như kiến, không chần chừ gì mà ném cô ta vào chỗ chết….



Nhưng cô ta không hề sợ hãi, trong lòng chỉ có niềm vui đã trả được thù.



Tưởng Khâm đã vào tù, tuy là Cận Viêm may mắn thoát được, nhưng chính tay hắn đã cắt đứt con đường buôn bán ngọc thạch của mình. Chờ sau khi quan chức ở tỉnh phái người xuống, không đến màu thu này, cả nhà họ Cận sẽ bị đuổi cùng giết tận.



Triệu Tuyết càng nghĩ càng kích động. Thậm chí cô ta còn phấn khích quá độ, vừa thấy Cận Viêm đã không nhịn được cười:



“Tôi tới rồi, anh muốn thế nào?”



Cận Viêm ngồi trên một cái ghế được làm bằng gỗ lê, không nói lời nào.



“Là Từ Hiểu Tuyền nói à?” Triệu Tuyết ngừng một lúc, lại trào phúng: “Hay là tên Phương Nguyên nhát gan kia bán đứng tôi?”



“………” Cuối cùng Cận Viêm thở dài, nói: “Phương Nguyên chỉ thay mặt cho cấp trên, còn cô là quân cờ của hắn. Hắn không cần bán đứng cô, mà chỉ buông tha cô mà thôi.”



Trong chốc lát Triệu Tuyết như bị sốc mạnh, miệng há ra còn chưa nói câu nào, Cận Viêm đã ngắt lời: “Cô cho là mình quan trọng với Phương Nguyên lắm sao? Triệu Tuyết, cô căn bản không có gì cả. Triệu Thừa Cường cùng vợ cả và con gái đang sống tốt ở Mỹ, còn mẹ cô cùng lắm chỉ là vợ thứ ba mà thôi. Cô nói mình trả thù, thật ra ngay cả lập trường cũng không có.”



Bỗng mắt Triệu Tuyết đỏ lên, giận dữ nói: “Nói bậy! Cha mẹ tôi đã chứng thực rồi, tôi mới là con hợp pháp…..”



“Cô bị lừa rồi,” Cận Viêm thản nhiên nói, “Nếu như cô là con hợp pháp của Triệu Thừa Cường, thì lúc điều tra gia cảnh trước khi vào Thời Tinh chắc chắn sẽ bị loại bỏ. Cô nghĩ tôi ngu lắm sao, để một thư ký ở bên cạnh mà không buồn điều tra tí gì à?”



Tai Triệu Tuyết ong ong lên, tay cầm túi nhỏ bất giác buông xuống.



“Hồ sơ thực sự của cô là sinh ra ở huyện F, chín tuổi lên thành phố đi học, không rõ thân phận cha đẻ, hoàn toàn không liên quan gì đến Triệu Thừa Cường.” Cận Viêm hơi cười, lắc đầu nói: “Mẹ của cô đúng là có kết hôn với Triệu Thừa cường, nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng bà vẫn không được chính thức, vậy nên cô mới làm việc ở Thời Tinh Giải Trí lâu đến vậy mà không bị phát hiện.”