Ly Hôn

Chương 55 :

Ngày đăng: 06:23 19/04/20


Triệu Tuyết sống lâu như vậy, lần đầu tiên biết được mình là con riêng.



Cô ta hoảng hốt nhớ lại, trước đây Triệu Thừa Cường không ở nhà thường xuyên, dựa vào lời nói của cha mẹ cô ta đoán mình còn có anh chị ở nơi khác. Lớn thêm một chút cô ta mới biết, người ở nơi khác kia mới chính là vợ hợp pháp của Triệu Thừa Cường, được cưới gả đàng hoàng.



Nhưng Triệu Tuyết không quan tâm. Bởi vì khi đó mẹ cô ta làm người thứ ba rất thành công, hơn một nửa thời gian Triệu Thừa Cường đều sống cùng họ, lâu lâu mới về thăm gia đình của mình. Cái gọi là vợ chính thức cùng con cái, tựa như những người họ hàng xa xôi, hoàn toàn không cần để ý nhiều.



Sau đó vào năm bảy tám tuổi, có lần họ hàng đồn rằng Triệu Thừa Cường muốn ly hôn, muốn bỏ rơi người vợ già nua tàn tạ kia, đưa mẹ cô ta lên làm vợ chính thức. Khi đó Triệu Tuyết vẫn chưa có khái niệm người thứ ba gì gì đó, chỉ cảm thấy Triệu Thừa Cường với hai mẹ con mình mới thực sự là gia đình, người vợ cùng đứa con xa xôi kia mới là kẻ cướp chỗ, phải mau chóng trả cha lại cho mình mới đúng.



Thật ra không thể nói tư tưởng của cô ta là sai, chung quy cũng vì hoàn cảnh lớn lên như thế.



Quan niệm đó trong lòng Triệu Tuyết đã là thâm căn cố đế, vậy nên từ xưa đến nay, cô ta không hề nghi ngờ tính xác thực về lời đồn ly hôn của Triệu Thừa Cường.



Sau đó Triệu Thừa Cường mất tích, cô ta và mẹ mất đi người chăm lo cho cuộc sống của mình. Sau nữa mẹ cô ta qua đời, cuối cùng không ai có dịp nói cho cô ta rằng, những gì cô ta nghĩ là thật thực ra đều là giả.



“Lúc Triệu Thừa Cường chết có lẽ cô còn đang học tiểu học, chuyện trả thù là do mẹ cô dạy chăng?” Cận Viêm cảm thấy nực cười, lắc đầu nói: “Thật buồn cười, sau khi hắn chết vợ hắn mang con sang Mỹ, nhưng mẹ cô lại bị Triệu Thừa Cường hại cả đời, còn tâm tâm niệm niệm buộc cô nhảy vào hố lửa.”



“Im đi! Không ai dạy tôi trả thù, tất cả đều là báo ứng của anh! Anh giết cha tôi…..”



“Ai nói với cô là tôi?”



“Rõ ràng là anh!” Triệu Tuyết gào khản giọng: “Cái gì tôi cũng biết! Cha tôi bị anh chiếm lấy cổ phần trong công ty, nhảy lên làm cổ đông lớn nhất, mọi thứ tốt đẹp đều bị anh chiếm lấy.”



“Cổ phần là do tôi mua,” Cận Viêm ngắt lời cô ta, “Tôi có quyền ưu tiên.”



“Cho nên anh mới giết cha tôi chứ gì? Nếu cha tôi không chết làm sao anh có được ngày hôm nay?!”




Cận Viêm vừa nghĩ vừa ăn hai cái bánh quy, nằm xuống băng ghế sau nghỉ ngơi một lúc, tỉnh lại đã đến sân bay.



Quan Phong ngồi trong quán cà phê ở sân bay đọc tạp chí, trong tay cầm ly latte nóng, còn chưa chạm môi vào. Vị Quan đại công tử này quanh năm khí sắc nhợt nhạt, vẻ mặt lạnh như băng, đi trên đường cứ như một công tước ma cà rồng vừa xuống nhân gian, khi ánh mắt vừa trông thấy Cận Viêm thì tạm dừng vài giây mới nói: “Tôi thấy gần đây sắc mặt cậu hơi khó coi.”



Cận Viêm nói lạnh ngắt: “Không liên quan đến anh.”



“Sorry, tôi chỉ cảm thấy nếu cậu còn tiếp tục như vậy, sau khi kế toán được thả có thể ghét bỏ cậu thôi.”



Quan Phong tao nhã cúi xuống ném một tờ giấy qua, chớp mắt đã đáp trên đầu Cận Viêm: “Anh…. Anh nói cái gì?”



“Suy đoán như vầy là hợp lý rồi, Lê Mông đã nói cho tôi biết trước đây cậu dụ dỗ Tưởng Khâm chỉ bằng cái mặt thôi.



Cận Viêm: “…………..”



Quan Phong nói: “Bây giờ cậu đã đánh mất thứ giá trị nhất rồi.”



Cận Viêm còn chưa kịp đâm dao găm vào họng Quan Phong thì hiệp nữ Hellen giày cao mười hai li đã thong thả bước đến, trên tay cầm pháp bảo di động không rời suốt hai mươi bốn giờ: “Quan tổng, chuyến bay từ New York tới thành phố H đã đến nửa tiếng trước, bà Diêu vừa gọi đến nói đã ra cửa, hỏi rằng năm phút nữa có thể gặp ở đại sảnh tầng một hay không?”



“Ồ,” Quan Phong phấn khích nói: “Vậy đi mau.”



Cận Viêm lưỡng lự mấy bận, rồi cắn răng rút dao găm trở về.



Ánh mắt Quan Phong lóe lên tia khinh miệt, giống như đang nói “hừ, ta biết không kẻ nào dám xuống tay với cái cổ cao quý của ta mà”. Quan Phong có thể thuận lợi sống đến hôm nay mà chân tay nội tạng không bị sứt mẻ thì thật đúng là kỳ diệu, nếu không phải hắn có công liên lạc với vợ của Triệu Thừa Cường, thì nhát dao kia Cận Viêm đã đâm vào rồi. Nếu không được thì cũng phải bẻ gãy hai cái răng.