Ly Hôn
Chương 66 :
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Lê Mông xuống máy bay, đón taxi đi đến nhà ông bà ngoại. Ba Tưởng mẹ Tưởng nhìn thấy cháu trai quý báu miệng đều cười toe, cho nhóc ăn ngon, ba Tưởng còn dẫn nhóc đi khắp mấy nhà khác, nóng lòng đem chuyện nhóc là á quân Hoa Sóc ra tuyên bổ cho thiên hạ biết.
Tưởng Khâm và Cận Viên đêm khuya mới đến, lúc hạ cánh không đến quấy rầy người lớn mà lặng lẽ đi khách sạn thuê phòng.
Cận Viêm nghiển răng nghiến lợi với Phương Nguyên, hơn nữa không muốn nán lại ở S thị chút nào. Theo hắn nghĩ, Tưởng Khâm đi bệnh viện thăm Phương Nguyên quả thực là đang cho hắn đội nón xanh (giổng bị cắm sừng, tức là vợ đi ngoại tình). Vì tỏ vẻ mình đổi với việc bị đội nón xanh rất phẫn nộ, Cận Viêm không phân phải trái lôi Tưởng Khâm đến giường lớn khách sạn lăn một đêm, còn buộc anh trên giường nói đủ loại lời khiếm nhã.
Kết quả sáng ngày hôm sau khi Tưởng Khâm đang đánh răng nhớ lại, lập tức trở nên hung ác, lôi Cận Viêm đang dùng bữa sáng ở bàn ăn kéo vào phòng tắm hành hung. Lúc bọn họ xuất phát đến nhà họ Tưởng, ót Cận Viêm phải dán băng y tế OK, trên mũi còn dấu vết hồng hồng khả nghi.
Lần trước Tưởng Khâm trúng đạn nằm viện, rời bệnh viện đã vội vàng trở lại thành phổ H, mẹ Tưởng đã có vẻ bực bội. Lúc ấy Tưởng Khâm đồng ý sẽ nhanh chóng về gặp bà, nhưng ngay sau đó Cận Viêm bị bắt, anh lại còn vào trại tạm giam, đến đến về về rất lâu sau, bây giờ mùa hè cũng đã qua.
Mẹ Tưởng bụng đầy tức giận đã trở thành oán niệm sâu sắc: “Mày còn về làm gì? Rõ ràng mày không có ba mẹ vẫn sống tốt! Có mày hay không vẫn thế!”
Tưởng Khâm ngoan ngoãn đứng nghe giáo huấn, giống như học sinh tiểu học tuân thủ theo nội quy. Cận Viêm nở nụ cười mẫu mực, đem bao lớn bao nhỏ gì đó lấy ra.
Ba Tưởng nhìn thấy Cận Viêm thì không thuận mắt, còn chưa kịp mở miệng trách cứ, Cận Viêm liền cúi đầu đưa cho ông hai điểu thuốc Đại Trung Hoa, sau đó nháy mắt hết sức ý bảo Lê Mông đi lên làm nũng dờ ilực chú ý đi. Ai ngờ Lê Mông vừa thấy ba, gien kiêu ngạo di truyền từ Tưởng Khâm lập tức phát tác, lắc lư hai cái chân nhỏ lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt đi giả bộ không thấy.
Cận Viêm nhất thời giận dữ, lòng nói thằng con mình nhỏ nhen! Quản không được mẹ nhóc ta còn không quản được nhóc sao! Tiền tiêu vặt hàng tháng lập tức huỷ bỏ! Còn có điểm tâm, tiền trợ cấp ăn vặt, tiền trợ cấp “Khuya khoắt ngủ không được cùng tiểu cừu ăn chocolate”, tiền trợ cấp gì đó cứ từ từ huỷ hết!
Nhưng mới gặp mặt mà đánh con là không khôn ngoan, dù sao cha mẹ vợ công kích mạnh máu lại nhiều (bạn nào chơi game chắc cũng hiểu, nói chung là có ý bảo cha mẹ Tưởng Khâm mắng chửi vừa lâu vừa độc vừa dài không dứt), rất cần nhờ thần khí của Lê Mông ra đại sát chiêu.
Vì thế Cận Viêm nở nụ cười hiền lành, từ túi quà tặng lấy ra viên chocolate cực lớn, giơ về phía Lê Mông cám dỗ vẫy vẫy tay.
Con mắt Lê Mông không di chuyển.
Nhưng trong đầu nhóc có một viên chocolate đường kính mười cm thật lớn đang xoay a xoay, nuốt nuốt nước miêng, đột nhiên đứng dậy, cả giận nói: “… Ông!”
Ba Tưởng: “A.”
“Đừng làm khó mẹ cháu nữa! Mẹ cháu cũng không dễ dàng gì a! Ông xem đã nhiêu lễ vật cho chúng ta như vậy, ông cũng nhanh nhanh cho người vào nhà mình đi!”
Ba Tưởng: “…”
Cận Viêm: “…”
Lê Mông một tay ôm đùi Cận Viêm, một tay với đến viên Chocolate, miệng ngọt như mật: “Mẹ, mau vào ngồi nghỉ ngơi một chút! Con đi giúp mẹ lấy nước! Con đến giúp mẹ lấy Chocolate!”
Con dâu Cận đột nhiên muốn bắt Lê Mông lại hành hung, lại muốn để Lê Mông đứng lên còn mình đem đầu đập bang bang bang lên sàn nhà. Hai loại cảm xúc hỗn hợp lẫn vào nhau, khiến hắn nhất thời vô cùng rối rắm.
Ba Tưởng há miệng, phẫn nộ với Cận Viêm rốt cuộc không nói ra miệng được, mạnh bạo chụp lấy tay vịn của sô pha, than thở về phòng sách dùng bút lông viết chữ.
Vì thế Lê Mông vui vẻ đem Cận Viêm kéo đến sô pha ngồi xuống, cầm viên Chocolate như cầm chí bảo, chạy tới hỏi mẹ Tưởng: “Bà, con mời bà ăn chocolate có được không? Viên Chocolate lớn như vậy bà đã từng thấy chưa?”
Mẹ Tưởng mắng con trai mình đến thoải mái, lại bị cháu trai quý báu làm gián đoạn, giọng điệu lập tức thay đổi, căm giận phi một tiếng với Tưởng Khâm, xoay người ôm Lê mông hai mắt đẫm lệ: “Vẫn là cháu trai của bà ngoan. Tiểu Mông ngoan, bà không ăn, bà xuống phòng bếp đây, cho con ăn đấy!!”
Vì thế Lê Mông vâng dạ, mở giấy gói kẹo ra liếm liếm.
“Sao?”
“Chuyện ở Thời Tinh giải trí lần đó… Sau này cậu còn hận tôi không?” Tưởng Khâm nở một nụ cười khó có thể nhận ra.
“Đã sớm không còn cảm giác. Tôi đưa bằng chứng chuyện của anh ở toà án anh còn hận tôi sao?”
“… Cũng không còn cảm giác.”
“Cho nên a, nghe nói anh bị bệnh, tôi chỉ là tới thăm anh thôi.”
Bọn họ từng có nhiều lừa gạt lẫn lợi dụng như vậy, nhưng mà khi sóng gió đã bình ổn, bọn họ lại chăm chú nhìn nhau, mọi hiềm khích đều nháy mắt biến mất vô tung, đó là do không gì phá được tác dụng của quan hệ huyết thống.
Phương Nguyên thở dài, cúi đầu. Sau vài giây hắn cảm thấy Tưởng Khâm nhẹ nhàng sờ tóc mình, nói: “Cảm ơn đã thích tôi, thực xin lỗi.”
“… Ừm, không sao.”
….
Trên đường cái ngoài bệnh viện ngựa xe như nước, ánh tà dương ở thành phố chiếu xuống mấy toà nhà cao tầng, phản chiếu lại, xuyên qua ngọn cây, chiếu lên đường cái. Cận Viêm ngậm điếu thuốc đứng dưới đèn giao thông, một chốc cúi đầu đếm kiến, một chốc ngẩng đầu xem đồng hồ, lông mày nhăn cả lại.
Tưởng Khâm lén lút đi đến phía sau hắn, còn chưa kịp doạ người, Cận Viêm đã mạnh mẽ xoay người cả giận nói: “Vì sao lại lâu như vậy?”
“A!” Tưởng Khâm hoảng sợ: “Hung dữ cái gì! Ai bảo anh lén đi ra, khoai tây đã gọt Xong rôi sao?”
“Ông đây mới đến, chẳng lẽ trơ mắt nhìn em chuồn đi yêu đương vụng trộm với tên họ Phương? Nói cho em biêt, khoai tây đã sớm gọt xong rồi, mẹ vợ bảo anh sửa xong điều hoà là có thể muốn làm gì thì làm!”
“Ai là mẹ vợ anh? Anh có mẹ vợ sao? Đó là mẹ chồng!”
“Mẹ chồng cái đầu em ấy, mau cùng chồng về nhà sinh hoạt phu thê. Này cái xe kia chờ chút!! 100 đông tiền cho anh, cái taxi này cho tôi…”
Cận thổ phỉ ra vẻ như thật mang theo vợ, như sói xám lớn ngậm chặt dê nhỏ, khẩn cấp chạy về ổ để chậm rãi thưởng thức. Tưởng ngạo kiều đáng thương bị kéo chạy, vừa muốn đỡ kính cho khỏi rớt xuống, vừa muốn chú ý cho khỏi ngã, lên xe suýt nữa đầu đụng vào mông Cận Viêm.
…
Ở một nơi khác Thành phố S, mẹ Tưởng làm xong đồ ăn, nhìn đồng hồ, giận dữ nói: “Đi đằng nào rồi, mắt thấy đến giờ cơm chiều còn không về nhà?”
Lê Tiểu Mông lập tức lấy lòng đung đưa cái đuôi: “Lập tức sẽ trở lại, ba mẹ lập tức sẽ trở lại.”
Ánh chiều tà dần dần hạ xuống, vô số chiếc xe và người đi đường hội tụ trên đường, đi khắp bốn phương tám hướng về nhà. Hơn mười năm trước bọn họ chật vật không thể tả vội vàng trốn khỏi quê nhà, giờ phút này đắm mình dưới màu vàng đỏ của ánh hoàng hôn, ánh nắng ôn nhu bao lấy người tha phương.
Ở phương xa màn đêm buông xuống, vô số ngôi nhà đã lên đèn, từ trên cao nhìn xuống thành phố S, giống như một dòng sông dài cuồn cuộn không có điểm dừng. Mà ngọn đèn của Cận Viêm và Tưởng Khâm, đang ở nơi bóng đêm và ánh chiều giao nhau, loé ra tia sáng mỏng manh mà ấm áp, yên lặng chờ đợi bọn họ từ phương xa về nhà.
– Chúng ta Happy Ending –