Ly Hôn
Chương 67 : – Hoài Thượng – Phiên ngoại – Ghi chép nhật kí sinh nhật của Cận Viêm
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Sinh nhật 10 tuổi của Cận Tiểu Viêm, Tưởng Tiểu Khâm lấy tiền vặt tích góp từng chút một trong thời gian qua, mua một chiếc bánh ngọt, đôi mắt trông chờ chạy đến bán manh.
Cận Viêm từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt, cắn một ngụm tượng trưng, còn lại đều do Tưởng Khâm khò khè ăn hết.
“Tớ không có mẹ.” Cận Tiểu Viêm ngồi ở bên cạnh sâu kín nói.
Tưởng Tiểu Khâm một miệng toàn bơ, nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Cậu có mẹ mà?”
“…”
“Không sao,” Tưởng Tiểu Khâm ra vẻ người lớn nói, “Cậu còn có tớ mà.”
Sinh nhật hai mươi tuổi của Cận Viêm, Tưởng Khâm ở thành phố khác rất xa phải ngồi xe, chạy tới đại học gặp hắn.
Lúc đó Cận Viêm đã bị đuổi học rồi, đi theo Cận Vệ Quốc làm xã hội đen, mỗi người trên đường nhìn thấy hắn đều phải kêu một tiếng Cận ca. Tiểu Cận ca ánh mắt độc ác, ra tay ngoan chuẩn, rất có tư thế trò giỏi hơn thầy, một loại ca ca tỷ tỷ đều khấn Phật không thôi, khẩn thiết hy vọng hắn sớm lấy được một người vợ đoan trang hiền thục, phá vỡ quy luật không sinh ra được đứa con nào hiền lành của nhà họ Cận.
Bị kí thác kỳ vọng lớn, đồng chí Cận Viêm lại vô tri vô giác, hắn được bảo đi sinh nhật, kết quả đi rồi đâu đâu cũng thấy oanh oanh yến yến, tất cả đều là em gái/ con gái/ cháu gái của mấy trưởng lão… Một đội quân tóc dài đông như nước.
Cận Vệ Quốc nước mắt tung hoành ngang dọc, lôi kéo tay em trai nói: “Lão út a, kiên cường lên, hương khói nhà họ Cận toàn bộ nhờ vào em…”
Tâm địa gian xảo trong bụng Cận Viêm còn chưa kịp rục rịch, tiếng chuông di động đã vang lên, Tưởng Khâm ở bên kia đầu dây hỏi: “Sao cậu không ở kí túc xá?”
“Cậu! Sao cậu lại tới đây?”
“Vội tới chúc mừng sinh nhật cậu a.”
Cận Viêm nháy mắt hồn phi phách tán, một cước đá văng Cận Vệ Quốc, chạy nhanh như sắp tè ra quần.
Sau đó nhà họ Cận biết được sự tồn tại của Tưởng Khâm, từ trên xuống dưới đều có chung mối thù, quyết định đem hồ ly tinh nam xấu xa này đuổi đi. Cận Vệ Quốc thân là đại ca, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, đành phải vác mặt tới cửa, chỉ vào Tưởng Khâm nước miếng bay tứ tung nói: “Đừng có mơ! Cậu cả đời đừng nghĩ đến chuyện bước vào cửa nhà họ Cận!”
Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “Thật không?” Sau đó ánh mắt liếc ngang.
Cận Viêm chỉ cảm thấy ánh mắt đó có dao, lại thấy mình thật oan uổng, đầu gối lập tức mềm xuống, lôi kéo tay Cận Vệ Quốc chân thành tha thiết nói: “Đại ca, kỳ thật em họ Tưởng…” Sau đó xoay người bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Tưởng Khâm: “Thân ái anh yêu em anh không thể không có em em xin hãy tin tưởng chân tình sáng như ánh mặt trời của anh ngàn vạn lần đừng bị mấy kẻ tiểu nhân châm ngòi ngày mai anh với em đi đồn công an sửa lại họ…”
Tưởng Khâm kiêu ngạo đắc chí: “Họ không cần sửa lại, ở rể đi!”
Cận Viêm: “Không thành vấn đề!”
Cận Vệ Quốc: “…”
Đêm trước ngày sinh nhật 30 tuổi của Cận Viêm, vì một hợp đồng quan trọng phải kí ở nước Mĩ, ước chừng hai tháng không trở về, đến mức cả mắt cũng phát xanh rồi, gọi điện thoại kể lể với Tưởng Khâm: “Cho dù đi cả đêm anh cũng phải về…”
Tưởng Khâm mặt đỏ như muốn xuất huyết, trở tay muốn đánh người, lại bị Cận Viêm ôm lại, kề sát cổ vừa hôn môi vừa thì thào nói: “Già thì già, chờ đến lúc ông đây 80 tuổi vẫn còn đè em ra được, cứ chờ đi hừ hừ!”
Tưởng Khâm dở khóc dở cười, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Khi đó em không 80 chắc?”
Cận Viêm nhất thời vui mừng hớn hở, “Ừ, khi đó Lê Tiểu Mông vô lương tâm khẳng định là chạy rồi, chỉ còn hai người già chúng ta mỗi ngày trải qua thế giới hai người… Không, không đúng, em lúc nào cũng không phải ông già, em ở trong lòng anh vĩnh viễn là 18 tuổi.”
Hắn hôn nhẹ lên mặt Tưởng Khâm, lại cười nói: “Vĩnh viễn là 18 tuổi.”
Tưởng Khâm muốn nói gì đó, mặt lại đỏ hơn trước, hơn nửa ngày mới mập mờ nói: “Anh cũng… như thế.”
Không biết tầng mây kia tán đi lúc nào, ánh trăng từ chân trời mơ hồ lộ ra, chiếu lên mặt đất tạo nên bóng người, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau.
Mây bay sao sáng, một chút ánh trăng non kia nhanh chóng thẹn thùng rụt trở về.
Ở cửa phòng khách sau ban công, Lê Tiểu Mông cố sống cố chết giữ chặt dây thừng: “Tiểu Mị! Không thể qua đó a Tiểu Mị! Muốn bị ba ba làm thành thịt dê kho tàu hả Tiểu Mị…”
“Mị mị! Mị mị!” Cừu nhỏ muốn chạy đến ban công, nhưng sức lực không đấu lại với sức người.
Trát Tây một tay nắm tay Lê Tiểu Mông một tay ôm lấy Tiểu Mị, lại nhìn thoáng qua ban công, không biết liên tưởng đến điều gì, khuôn mặt tú-lơ-khơ ngàn năm thế mà cũng hơi đỏ lên, “Đừng náo loạn, đều đi ngủ đi.”
Cừu nhỏ còn không thành thật, bị Trát Tây không nói hai lời mang đến phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, lông tơ tuyết trắng được hong khô, rồi bị ném lên giường Lê Tiểu Mông. Lê Tiểu Mông đêm nay cũng chơi đùa mệt mỏi rồi, mông lung kéo Tiểu Mị vào trong ngực, chốc lát sau liền nặng nề ngủ.
Trát Tây ngồi ở bên giường, bình tĩnh nhìn nhóc, muốn cúi đầu hôn một cái lại không dám, trong mắt tràn ngập thần sắc đấu tranh.
Sau một lúc lâu cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm càng lúc càng tối, sau mây mù còn có thể mơ hồ thấy ánh trăng nhè nhẹ, giống như sương mù vô hình bao phủ trái đất.
Thời gian còn rất dài.
Cậu nghĩ như vậy, nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ xuống.
Năm này qua năm khác, năm tháng an ổn, thời gian đẹp đẽ đều nằm trong tay.
Đán nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
(Đây là một bài thơ của Tô Đông Pha, có nghĩa là: Chỉ nguyện đời ta trường cửu, bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Thuyền quyên có thể hiểu là người con gái xinh đẹp, cũng có thể hiểu là mặt trăng, ở đây có thể hiểu thuyền quyên là người mình yêu.)
Toàn văn hoàn.