Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 30 :

Ngày đăng: 17:49 19/04/20


Phó Lệ Na đi theo Quý Văn Nghiêu xem xe, cô ta làm sao biết cái gì tốt cái gì không chứ, mới nhìn chiếc xe mới tinh đã cao hứng như thấy cả núi vàng lấp lánh trước mắt, nghe Quý Văn Nghiêu nói gì cũng gật gù như gà mổ thóc. Cuối cùng, Phó Lệ Na quyết định mua chiếc xe trộn xi măng tự động vì Quý Văn Nghiêu bảo loại này tiền thuê sẽ cao nhất trong tất cả các loại xe.



“Quý tổng, nếu ngài không đến đây thì tôi sẽ không đưa ra cái giá này đâu, vị này thật sự là người thân của ngài?”



“Tớ biết mà, coi như tớ nợ cậu nhé, đây là chị họ của tớ nên tớ phải ra mặt giúp chị ấy rồi.” Quý Văn Nghiêu vừa nhìn Phó Lệ Na ký tên thanh toán, vừa mỉm cười nói chuyện cùng đại diện bán xe.



Phó Lệ Na nghe vậy cao hứng không thôi, như vậy chứng tỏ chiếc xe này mua không bị hố, giá này thậtsự là thấp nhất!



Mua xe xong, Quý Văn Nghiêu lại đưa Phó Lệ Na về.



“Văn Nghiêu, chị muốn về chỗ của mẹ chị, nếu cậu không bận việc gì thì ghé nhà mẹ chị ăn cơm tối rồi hẵng về!”



trên mặt Quý Văn Nghiêu không hề biểu hiện gì lạ, nhưng trong lòng lại đang chờ câu nói này: “Vậy cũng được, nhưng lại quấy rầy dì dượng Hai nữa rồi.”



“Gì mà quấy rầy, cậu giúp chị tiết kiệm không biết bao nhiêu tiền, một bữa cơm cậu có khả năng ăn hết được bao nhiêu. Tới nhà cậu cứ nghỉ ngơi chờ chị mua đồ ăn v, cả nhà chúng ta tối nay ăn đại tiệc!”



Phó Lệ Na nói xong điện thoại cho Vương Thu Dung báo mình cùng Quý Văn Nghiêu ghé qua ăn tối.



Vừa vào cửa, Phó Lệ Na liền hỏi: “Mẹ, An Nhàn có nhà không?”



“Có, còn ngủ trong phòng. Hôm qua trực đêm không biết nó về lúc nào, bố mẹ đều ngủ say, con có việc gì sao?”



Phó Lệ Na nghe Vương Thu Dung trả lời, trong lòng nổi lên tính toán, nhân cơ hội hôm na, cô ta muốn dò xét thử xem Lâm An Nhàn có ý ngoại tình hay không, vì thế nói: “Mấy giờ rồi còn ngủ, muốn ngủ cả ngày mới đủ à?”



Vương Thu Dung đưa hai người vào nhà, vội xua tay không cho Phó Lệ Na lớn tiếng: “Đừng làm ồn, An Nhàn đã sớm dậy từ lâu, lúc sáng mẹ thấy nó từ toilet đi ra. Do giữa trưa Minh Hạo trở về nên vợ chồng vẫn ở trong phòng, con đừng nói lung tung.”



Nếu Minh Hạo đã về, hôm nay không thể diễn thử, tiếc thật! Phó Lệ Na tạm thời buông tha ý tưởng, cầm túi xách đứng dậy nói: “Con đi siêu thị mua chút hải sản.”



Nghe mẹ con Vương Thu Dung nói chuyện, Quý Văn Nghiêu lập tức đứng ngồi không yên, ban ngày ban mặt hai người bọn họ ở một mình trong phòng lâu như thế là sao? Làm gì trong đó?



hiện tại anh ta ý thức được một vấn đề, Lâm An Nhàn cùng Phó Minh Hạo ở mọi thời điểm đều có thể danh chính ngôn thuận lên giường với nhau, còn anh ta dù không đồng ý hay tức tối thì có thể làm được gì!



Sau lần Phó Minh Hạo say rượu vô tình tiết lộ tình trạng thân thể Lâm An Nhàn, anh lập tức để ý cẩn thận, thậm chí còn tìm bác sĩ để tư vấn, thì được biết đa số do bị ảnh hưởng tâm lý, tốn biết bao công sức mới nghĩ ra biện pháp ý tưởng giúp cô chữa khỏi, lúc ấy, anh chỉ không muốn cô bị tội khi khôngđược thõa mãn trên giường nên mới có ý định giúp cô. Nhưng bây giờ hai người bọn họ đóng cửa nhốt nhua trong phòng, mình hao hết công sức để chữa trị cho bảo bối nhà mình tốt lên, rồi lại để cho thằng đàn ông khác ngồi mát ăn bát vàng?



Phó Minh Hạo xứng sao! Quý Văn Nghiêu càng nghĩ thì lửa giận trong lòng càng cháy phừng phừng, nhìn người nhà họ Phó như cái gai trong mắt, hận không thể đá mấy cú. Vì thế thâm trầm nói: “anh họ về rồi sao? Đúng lúc quá, cháu có việc muốn tìm anh ấy.”



Vương Thu Dung đau lòng con trai đi công tác mệt nhọc, muốn Phó Minh Hạo nghỉ ngơi thật tốt, cười ha ha hỏi: “Chuyện gì? Nếu không quan trọng để tới giờ cơm rồi nói luôn.”



Quý Văn Nghiêu chỉ nói: “Bạn cháu muốn nhập khẩu một lượng lớn rượu ngoại, phỏng chừng thu lời khoảng năm sáu mươi vạn… Chuyện này nói lúc nào cũng được,… Nhưng năm giờ chiều nay cậu ta phải lên máy bay đi công tác rồi, hiện tại không bàn chắc phải đợi mấy tháng sau.”



Vương Thu Dung lập tức sốt ruột: “Kiếm được nhiều như vậy? Để dì gọi Minh Hạo, đây là đại sự mà!”



Lâm An Nhàn ngồi nhìn Phó Minh Hạo ngủ say trên giường, nhớ đến vừa rồi cô đã từ chối đòi hỏi của Phó Minh Hạo, hai người đã rất lâu không sinh hoạt chuyện vợ chồng, nguyên nhân thứ nhất là do côkhông muốn, hai là cả ngày Phó Minh Hạo theo Quý Văn Nghiêu uống rượu say bí tỉ đến khuya mới về. Nhưng vừa rồi rõ ràng không lý do cự tuyệt nữa, mình vẫn là đẩy anh ấy ra, cô thực sự không thể sau khi lên giường với người đàn ông khác xong lại có thể ung dung phát sinh quan hệ với Phó Minh Hạo, cho nên hiện tại trong lòng cô rối tung cả lên.



Lại nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa mình và Quý Văn Nghiêu, dù không tình nguyện nhưng cũng là phản bội, huống chi mình lại còn có phản ứng sinh lí, hưởng thụ và trải nghiệm cảm giác này. không thể phủ nhận chuyện đó đã làm cô rung động, cùng làm cho cô biết thì ra chuyện quan hệ nam nữ có thể tìm hoan mua vui không cần đau đớn như thế.



Hơn nữa, hiện tại cô vẫn chưa tìm được cách để thoát khỏi Quý Văn Nghiêu, lại khó có thể đáp ứng nhu cầu của Phó Minh Hạo, vì lúc Phó Minh Hạo đụng chạm, cô vẫn sợ hãi, khẩn trương. Hơn nữa, nếu bại lộ cô sao có thể đối mặt những lời chỉ trích cùng thóa mạ của mọi người!



“Minh Hạo, Minh Hạo, mau dậy!”



Lâm An Nhàn nghe Vương Thu Dung kêu, khẽ lay người Phó Minh Hạo.


Lại nâng Phó Minh Hạo dậy, đưa anh ta về phòng, sau đó hỏi Lâm An Nhàn: “không tiễn anh sao?”



Lâm An Nhàn đứng bất động bên giường.



Quý Văn Nghiêu thở dài: “Ai nói em cũng nghe, nhưng lại không nghe anh nói, anh đi, hôm khác ta lại bàn tiếp.”



Nghe tiếng cửa lớn đóng cửa, Lâm An Nhàn cũng đóng cửa phòng lại nhìn Phó Minh Hạo ngủ say, mộtđêm không ngủ.



Phó Lệ Na rất nhanh hoàn tất thủ tục mua xe xong, phấn khởi liên hệ Tào Chí Dũng tìm người thuê.



không quá ba ngày, Tào Chí Dũng cũng rất hiệu suất, đã tìm ra người đến thuê xe, nhưng trong lúc ký hợp đồng gặp chút trục trặc. Đối phương yêu cầu giấy phép vận hành xe. Bọn họ lại không có!



Phó Lệ Na vội vàng hỏi: “Giấy phép vận hành xe gì? Đều ở chỗ này, tôi cho thuê xe, anh trả tiền thuê là được rồi, còn đòi giấy phép gì nữa?”



Đối phương bất đắc dĩ: “Bà chị, xe hơi thì chạy đầy trên phố, nhưng đâu phải ai cũng tùy tiện làm taxi đúng không? không thể, đúng không, phải có bằng lái đúng không? cô cho thuê xe phải có giấy phép chứng minh xe của cô hoạt động ổn định chứ, bằng không thì làm sao làm ăn đây, lúc mua cô khôngbiết sao? Sớm biết không có soạn sẵn giấy tờ đầy đủ thì tôi đã không tới.”



Là không biết, chưa từng nghe Quý Văn Nghiêu nói qua chuyện như thế này.



Chờ đối phương nói một đống, hai người mới kịp phản ứng, vội vàng điện thoại cho Quý Văn Nghiêu.



“Tôi cũng quên mất chuyện này, nhưng dù sao cũng không phải chuyện lớn.” Quý Văn Nghiêu nhẹnhàng bâng quơ giải thích, đem trình tự thủ tục và hợp đồng cho thuê nói cho Phó Lệ Na.



Vợ chồng Phó Lệ Na chạy vạy khoảng một tuần cũng không xong cũng không hiểu biết gì về vụ này, bởi vì chẳng những trình tự quá mức phức tạp, hơn nữa cũng không phải dễ dàng có thể làm được, mà lúc này ông chủ cửa hàng xe cũng gọi điện thoại tới hỏi bọn họ khi nào thì đến nhận xe.



“Bãi đỗ xe của chúng tôi bình thường chúng tôi chỉ giữ miễn phí một tuần, xe của cô rất chiếm diện tích, nên từ tuần sau sẽ thu phí gửi xe.”



Phó Lệ Na lại hỏi phí bao nhiêu.



“Quen biết nên 150 đồng một ngày, nếu không phải lấy 200 đồng chúng tôi cũng không cho đậu.”



“Cái gì, 150 đồng, sao mấy người không đi ăn cướp luôn đi.” Phó Lệ Na hét ầm lên.



“Sao cô lại nói như vậy, chúng tôi buôn bán xe chứ không phải bãi giữ xe, nếu ai cũng giống cô, thì chỗ của tôi trở thành bãi đậu xe thuê luôn à?” Ông chủ cửa hàng nói xong liền cúp điện thoại.



Phó Lệ Na ngã ngửa, mua xe hết 40 vạn, hiện tại cho thuê không được, còn mất 150 đồng một ngày, một tháng mất hơn bốn ngàn, gấp muốn điên.



Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể tìm Quý Văn Nghiêu giúp đỡ.



Sau khi, nhận điện thoại của Phó Lệ Na, Quý Văn Nghiêu thư thái nhìn đám mây lửng lờ ngoài cửa sổ, ngữ điệu rất là sầu lo: “Haiiz, là do tôi lo lắng không chu toàn. Nhưng không phải không có biện pháp, chuyện hợp đồng cho thuê không lo được cũng không sao, bởi bên tôi có biện pháp khác không cần công chứng bên chính quyền thành phố, nhưng không biết chị tin tôi hay không thôi.”



“Tin chứ, chị không tin cậu còn tin ai. Văn Nghiêu, cậu giúp chị đi.”



“Hay chị đem xe trực thuộc danh nghĩa công ty tôi, như vậy có thể danh chính ngôn thuận cho thuê, tiền thuê thì chị giữ, chị thấy sao.”



Nghe xong, Phó Lệ Na vui vẻ nhếch lông mày: “Ý này hay. Văn Nghiêu, cậu là ân nhân của chị!”



Quý Văn Nghiêu cười không ngừng: “Chỉ thuận tay thôi, tôi cho người đến cửa hàng lấy xe về công ty, tiền thuê tính từ hôm nay. Ngày mai tôi cho người soạn hợp đồng, chị xem kĩ rồi ký tên là xong.”



“Về sau có chuyện gì cần, cậu cứ nói, chị tuyệt đối không chối từ!”



Đương nhiên là có chỗ cần cô hỗ trợ rồi! Quý Văn Nghiêu buông di động, say mê nhìn hình Lâm An Nhàn say ngủ bị mình chụp lén, khóe miệng cứ cong cong mãi không dứt.