Ma Chi Luyến
Chương 1 :
Ngày đăng: 04:17 19/04/20
Trong hoàng cung của lang thần, không gian yên tĩnh khác lạ.
Đại hoàng tử Lãng Tiểu Tuấn dạo gần đây mê mẩn một thứ gọi là “mạng net” ở nhân gian, cả ngày chỉ biết ôm lấy máy vi tính.
Nhị công chúa Lãng Tiểu Vân lại yêu thích thời trang, suốt ngày chỉ thích mua sắm.
Mà kẻ nghịch ngợm thường xuyên gây sự nhất trong ba anh em – Tam hoàng tử Lãng Tiểu Lỗi – gần đây cũng không hề làm loạn, thường xuyên nhốt mình trong thư phòng.
Thái phó đi vào cũng chỉ thấy Lãng Tiểu Lỗi đang vùi đầu đọc sách.
Thật là kì quái, tam hoàng tử từ lúc nào lại biến thành kẻ thích đọc sách như vậy a???
“Tam hoàng tử, người đang đọc sách gì mà lại say mê như vậy, có thể cho ta xem được không?” Thái phó hiếu kì hỏi.
“Ta đang tìm hiểu bí mật.” Lãng Tiểu Lỗi vẫn không buồn ngẩng đầu mà trả lời.
“Bí mật???”
“Uhm…bí mật của một kẻ ở trong sơn động.”
“Tam hoàng tử đang nói đến ma thú canh giữ “huyết bảo”?” Thái phó rất nhanh liền nghĩ tới chuyện trước đây hai vị Lang Đế vì cứu Tam hoàng tử mà phải chiến đấu với ma thú, nguy hiểm tới mức suýt nữa mất đi tính mạng.
“Ách.. …….ta chỉ muốn ……..biết người biết ta, bách chiến bách thắng a…..” Lãng Tiểu Lỗi không nghĩ Thái phó nhanh như vậy đã đoán ra, đành phải biện đại một lí do để lấp liếm.
“Tam hoàng tử chăm chỉ như vậy, làm thái phó ta đây thật tự hào a!”
“Hiếu học thì có ích lợi gì….Ta đã đọc nhiều sách như vậy nhưng cũng không thấy ghi chép nào về ma thú.” Lãng Tiểu Lỗi chán nản nói.
“Tam hoàng tử muốn biết cái gì?” Thái phó trưng ra vẻ mặt thần bí hỏi Tiểu Lỗi.
“Thái phó..” Lãng Tiểu Lỗi nghĩ hắn nhất định biết đáp án, vội vã kêu một tiếng:”Ngươi học vấn uyên bác, đọc nhiều hiểu rộng, nhất định biết rất nhiều chuyện về hắn có phải không?”
“Ha ha, Tam hoàng tử quá khen rồi!” Thái phó phổng mũi cười ha hả.
“Thái phó, ngươi mau nói cho ta biết đi!”
“Mọi chuyện cũng đều có nguyên nhân của nó……Thật ra… thân thế của ma thú đã bị thiên đình hạ lệnh cấm ghi chép.”
“Vì sao?”
“Về điểm này cũng không ít lời đồn thổi nhưng biết được chân tướng sự việc cũng không có mấy người.”
“Vậy là có người biết?” Lãng Tiểu Lỗi nhanh chóng nắm bắt điểm mấu chốt.
“Ha ha, Tam hoàng tử không hổ danh là hài tử lang hậu yêu thương nhất, quả thực thông minh. Không sai, tuy rằng số người biết rất ít, nhưng sư phụ của ta chính là một trong số đó.”
“Thật tốt quá! Thái phó, ngươi mau dẫn ta tới chỗ sư phụ ngươi!” Lãng Tiểu Lỗi hưng phấn kéo tay Thái phó.
“Sư phụ của ta tuổi đã cao, từ lâu đã không gặp người ngoài.”
“Ta có thể cầu hắn. chỉ cần hắn chịu kể chuyện của ma thú, dù bắt ta quỳ xuống cũng được.” Lãng Tiểu Lỗi lo lắng nói.
Thái phó nghe vậy không khỏi kinh ngạc mà trừng mắt:
“Tam hoàng tử thân phận tôn quý, sao có thể chỉ vì quái thú kia mà ảnh hưởng đến tôn nghiêm của hoàng thất như vậy.”
“Ta…….ta là vì muốn thay phụ thân báo thù…….Không phải ta đã nói rồi sao ‘biết người biết ta, bách chiến bách thắng’ ”
Lãng Tiểu Lỗi thấy mình để lộ sơ hở, không khỏi chột dạ, trên trán toát đầy mồ hôi.
“Nga, thì ra là thế. Tam hoàng tử thật hiếu tâm khả gia, làm cho người khác phải khâm phục.”
“Vậy…thái phó đồng ý đưa ta tới chỗ sư phụ ngươi?”
“Được, chúng ta đi thử xem sao.”
——–
Lãng Tiểu Lỗi được Thái phó dẫn tới dãy núi cao chót vót quanh năm bị mây mù bao phủ –
chính là Lang Vân Phong.
“Lang gia gia, ta là Tam hoàng tử Lãng Tiểu Lỗi đến thăm người đây.” Lãng Tiểu Lỗi quay về phía động khom người cúi chào.
Một lão lang bạch phát (tóc trắng) ở trong hang động tu hành, nghe thấy có tiếng nói ngoài cửa động liền chậm rãi mở mắt.
“Vào đi.”
Được chủ nhân cho phép, Tiểu Lỗi hăng hái chạy vào.
Nghĩ tới việc có thể biết được bí mật của ma thú, nội tâm lại một trận nhảy nhót không ngừng.
Hanh, đồ quái thú chết tiệt, chờ ta biết được nhược điểm của ngươi, xem ngươi còn dám đối ta lạnh lùng như thế nữa không.
“Lang gia gia, ta có mang theo điểm tâm do đầu bếp lang thần cung làm, ngươi nếm một chút thử xem.” Lãng Tiểu Lỗi mang ra một hộp bánh đặt trước mặt lão lang.
“Cảm tạ tâm ý của hoàng tử, nhưng ta đã rất lâu không có ăn gì.” Lão lang lãnh đạm nói.
“Oa, không ăn gì thì làm sao sống được a???” Lãng Tiểu Lỗi nghe vậy liền nhăn mặt thè lưỡi không tin.
Lão lang nhìn tiểu hài tử ngây thơ trước mặt, lại cảm thấy lo lắng mà chau mày.
Xem tướng mạo của hắn hẳn là người tâm địa thiện lương, thông tuệ mẫn tiệp, mệnh cách vô cùng tôn quý. Đáng tiếc lại là kẻ si tình cứng đầu, tương lai nhất định trải qua kiếp nạn, họa phúc khó đoán.
Hai vị Lang đế cố ý đưa tay giả bộ lau nước mắt.
“Xin lỗi, cha, các ngươi thật đáng thương! Đều là do Tiểu Lỗi hại các ngươi……”
Lãng Tiểu Lỗi hổ thẹn cúi đầu.
Thật thương các cha, mẫu thân hung dữ như vậy, chắc chắn khiến hai người tối qua thảm muốn chết.
“Thương cảm cái rắm!”
Lê Diệu Phong mở lớn hai mắt, hung hăng ném cho hai tên sắc lang vô sỉ dám đổi trắng thay đen ánh mắt của kẻ đang muốn giết người.
Hai kẻ đáng chết này đã chiếm được tiện nghi còn dám ủy khuất ta.
Tối hôm qua Lê Diệu Phong vốn ở trong phòng Lãng Tiểu Lỗi chờ hắn về, bọn họ lại chạy vào càn quấy một hồi, sau đó còn mang y lên giường làm đến tận sáng, đúng là hai kẻ hạ lưu vô sỉ tối hỗn đản mà!
“Hai người các ngươi không nói thật với Tiểu Lỗi, ta tựu phạt các ngươi ba tháng ngủ sàn nhà!”
Mồ hôi lạnh nháy mắt chảy ròng trên trán hai vị Lang đế vĩ đại……
“Không nên a, Phong, ngươi đừng nóng giận mà, chúng ta cũng không dám nữa!” Lãng Hoàng Lãng Kỳ hướng lão bà nhận tội.
Không nghĩ tới bọn họ chuyển động đã khiến “lang nha bổng’ từ trong huyệt động rớt ra, lang dịch từ cửa huyệt không còn gì chăn lại cứ thế ồ ồ chảy ra ……
Lê Diệu Phong toàn thân mát lạnh, tâm cũng lạnh theo.
Y tức giận đến cả người run rẩy, rốt cục không chịu nổi mà tung cước đá bay hai vị Lang đế.
“Vương bát đản! Mau cút hết cho ta!”
—
Lê Diệu Phong thật vất vả mới xử lí ổn thoả. Mở cửa phòng liền thấy phụ tử ba người đang chụm đầu to nhỏ.
“Các ngươi đang nói cái gì đó?” Lê Diệu Phong lạnh lùng trừng mắt liếc ba người bọn họ.
“Hắc hắc, không có gì, chúng ta chỉ đang thảo luận làm sao mới có thể tạ lỗi với lang hậu vĩ đại của chúng ta, phải không Tiểu Lỗi?” Nhị vị lang phụ nháy mắt vài cái ra hiệu cho nhi tử.
“Đúng đúng.” Lãng Tiểu Lỗi gật đầu lia lịa.
“Hừ, các ngươi không cần giả bộ. Tiểu Lỗi, thành thật nói cho ta biết tối hôm qua ngươi ở đâu mà cả đêm không về hả?”
“Ta…….không có a, mẫu thân, hôm qua ta lên núi chơi, không cẩn thận bị lạc đường ……” Lãng Tiểu Lỗi xoa xoa hai mắt, bắt đầu khóc nháo “Tối hôm qua thật lạnh……chỉ có một mình ta ở trong hang động……..rất sợ a…….hảo nhớ mẫu thân ….Ô …”
“Tiểu quỷ như ngươi cũng lạc đường sao? Hừ!” Một người thông minh như Lê Diệu Phong sao có thể tin mấy lời nhảm nhí của nhi tử chứ.
“Là thật mà, nếu không sao ta có thể không về nhà? Mẫu thân nghĩ lại xem, hồi trước dù ham chơi thế nào ta cũng không đi qua đêm bao giờ đúng không?”
“Đúng là không có.”
Đứa con này tuy rằng bướng bỉnh lại rất ham chơi nhưng cũng chưa từng ngủ lại bên ngoài mà không về nhà.
“Ta đã bảo Tiểu Lỗi không cố ý mà.” Lãng Hoàng nhanh chóng lên tiếng ủng hộ.
“Đúng đúng, nó nhất định là bị lạc đường.” Lãng Kỳ cũng nói đỡ.
“Được rồi, cứ cho là ngươi bị lạc đường đi, vậy thì có thể vận dụng pháp lực để phát tín hiệu cầu cứu, không lẽ đến điểm này ngươi cũng quên?” Lê Diệu Phong chăm chú nhìn Tiểu Lỗi, muốn xem phản ứng của hắn mà đoán ra một ít manh mối.
Lãng Tiểu Lỗi biết mình lúc này nhất định không được hoảng loạn, nếu không chắc chắn sẽ không qua mắt được mẫu thân hắn.
Mẫu thân mà biết được lý do hắn không về nhà, nhất định sẽ cấm cung hắn.
Mà hắn đã hứa với ma thú hàng ngày sẽ mang thức ăn cho y, tuyệt đối không thể nuốt lời.
Quanh mắt lại rớt xuống vài giọt nước mắt, Tam hoàng tử bắt đầu bịa chuyện:
“Ô……Mẫu thân, hài nhi không dám lừa người nữa, kỳ thực ta………ở trên núi ta gặp phải ác lang của Ma giới…….”
”Cái gì?!” Lê Diệu Phong thất kinh!
Lãng Hoàng, Lãng Kỳ cũng không khỏi kinh ngạc nhìn nhi tử.
Lang Thần giới và lang Ma giới vốn là kẻ thù truyền kiếp, thường xuyên phát sinh xung đột ở vùng biên giới hai tộc. Nếu bọn chúng thực sự xuất hiện gần Lang Thần cung thì đây sẽ là chuyện đại sự.
“Tiểu Lỗi, việc này có thật không?” Lê Diệu Phong thận trọng hỏi.
Kỳ thực tiểu quỉ Lãng Tiểu Lỗi còn không thấy lấy đâu ra gặp được ác lang của Lang Ma giới, nhưng để phân tán lực chú ý của mẫu thân, hắn cũng chỉ có thể biến chuyện giả thành sự thật.
“Là thật a……ta nhìn thấy đám ác lang kia xuất hiện liền núp vào một góc, sợ dùng pháp lực phát tín hiệu cầu cứu sẽ bị bọn chúng phát hiện nên cả đêm mới mắc kẹt trên núi ….không về nhà được …oa……….”
“Aizz, việc này không phải chuyện đùa. Phong, chúng ta phải mau đi xử lý.”
“Đúng đúng, việc này không nên chậm trễ. Đi nhanh đi.”
“Ân.” Lê diệu phong gật đầu.
Y đương nhiên biết độ nghiêm trọng của sự việc lần này, tuy rằng vẫn còn có chút nghi vấn về chuyện của nhi tử nhưng cũng không dám khinh thường.
“Tiểu Lỗi, nếu lang ma đã xuất hiện ở gần đây, ngươi cũng đừng ham chơi chạy loạn như lúc trước, phải cẩn thận biết không?”
“Dạ.” Lãng Tiểu Lỗi nhu thuận gật đầu.
Chỉ cần không bị cấm cung, chuyện của hắn dù mẫu thân muốn nhúng tay vào cũng không được, hi.