Ma Chi Luyến

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


Để mọi người khỏi sinh nghi, Lãng Tiểu Lỗi thường lẻn vào bếp vào giờ nghỉ trưa, lấy một đống thức ăn gói lại rồi mang tới chỗ ma thú.



Tuy rằng ma thú rất ít khi nói chuyện với hắn, nhưng tam hoàng tử của chúng ta chỉ cần được nhìn thấy y là đã mãn nguyện rồi.



Chỉ cần một ngày không nhìn thấy y, Lãng Tiểu Lỗi lại thấy vô cùng khó chịu.



Tỉ như ngày hôm nay, vì phải đón tiếp khách khứa đến dự sinh nhật của hắn và hai vị ca ca tỷ tỷ mà cả ngày bận rộn, tâm tình phiền muộn cũng lộ hết trên mặt.



Lãng Hoàng thấy hắn không vui liền cười cười, bẹo hai bên má phúng phính của hắn:



“Tiểu Lỗi, sao lại xị mặt ra thế này? Hôm nay là sinh nhật, ngươi đáng lẽ phải vui mới đúng.”



“Nga, ta biết rồi.” Lãng Kỳ cười hắc hắc:” Chắc ngươi lo có người tặng thứ gì kì quái a? Yên tâm đi, ba ba đã sớm chuẩn bị quà đặc biệt dành riêng cho ngươi rồi.”



“Quà gì a?”



Lãng Tiểu Lỗi ngồi ở ghế đá ngoài hoa viên, vô tình thuận miệng hỏi.



” Tinh tang ~ “



Lãng Kỳ lấy ra một chiếc bình nhỏ màu hồng.



“Là cái này!”



“Nga.”



Lãng Tiểu Lỗi nhìn cái chai, chẳng chút để ý. Aizzz, tám chín phần mười lại là mấy thứ thuốc bổ cường thân kiện thể của các cha hay dùng rồi.



“Tiểu Lỗi, phản ứng như vậy là sao hả?”



Lãng Kỳ tức giận, trừng mắt liếc hắn:



“Ngươi đừng xem thường chiếc bình nhỏ này, tác dụng của nó ngươi tuyệt đối không tưởng tượng nổi.”



“Nó có tác dụng gì chứ?”



Lãng Tiểu Lỗi thấy cha hắn hưng phấn như vậy mới miễn cưỡng hỏi một câu.



“Kỳ, ngươi mau nói cho Tiểu Lỗi biết, nó nhất định sẽ kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng)”



“Ha ha, hảo, cha nói cho ngươi biết, cái này chính là ”Dược Đã Bảo Tố” [Ta ứ có QT names để xử lí mí cái tên này, thui thì bản dịch như nào ta đành phải để nguyên như đó vậy ] – hay đệ nhất xuân dược. Sau này nếu ngươi có người trong lòng, cho hắn uống cái này, chỉ cần kẻ kia có phản ứng mãnh liệt với ngươi chính là biểu đạt cho việc hắn cũng là thật tâm yêu ngươi.”



Lãng Kỳ chỉ nói ra một phần phản ứng, cũng không có nhắc tới tác dụng đặc thù của ‘xuân dược’ với Tiểu Lỗi.



“Thật vậy sao?”



Lãng Tiểu Lỗi nghe đến đó, như thấy được chí bảo mà nhảy dựng lên.



“Không sai, đây chính là ‘thần dược’ khiến mẫu thân cứng miệng của ngươi cũng phải nói thật lòng a, hắc hắc”



Hai vị lang đế vĩ đại nghĩ đến cảnh lang hậu yêu quí của bọn họ sau khi dùng dược liền bày ra biểu hiện *** đãng, ‘lang nha bổng’ thiếu chút dựng đứng.



“Cảm ơn ba ba, ta thật sự rất thích món quà này.”



Biểu tình khẩn cấp của nhi tử khiến hai vị lang đế nổi lên nghi ngờ.



Hắn còn nhỏ như vậy….không lẽ đã có mối tình đầu??? [đúng vậy a, còn là từ trong bi kịch sản sinh tình êu, hắc hắc) ]



“Tiểu Lỗi, ngươi có đối tượng rồi sao?”



Lãng Hoàng hiếu kì hỏi.



“Ha ha, ta xem tám chín phần mười là như vậy. Ngươi nhìn nhãn thần của Tiểu Lỗi xem, có khác gì lúc chúng ta nhìn thấy Phong đâu, nhất định là ”nhất kiến chung tình” a!”



Lãng Kỳ bật cười ha hả.



“Ta……..ta không có! Các cha đừng nói bậy!”



Lãng Tiểu Lỗi đỏ mặt, cầm theo ‘quà sinh nhật’ của hắn bỏ chạy.



—-



Đêm đó sau khi yến hội kết thúc, thậm chí đến tận hừng đông, một tiểu yêu tinh lén lút chuồn ra khỏi hoàng cung chạy tới nơi hắn thích nhất.



Bước vào trong động, tiểu lang lập tức bị một bóng đen đè lên người.



“Hi, Dực, là ta.” Lãng Tiểu Lỗi mỉm cười sờ đôi cánh của ma thú.



Tên “Dực” là do hắn vắt óc nghĩ ra cho ma thú, bởi vì y không có tên gọi.



Ma thú có điểm mất hứng liền quay đầu bỏ đi.



Lãng Tiểu Lỗi thấy tâm tình y không tốt nên lo lắng hỏi:



“Dực, ngươi làm sao vậy?”



Ma thú liếc nhìn tiểu hài tử, ngữ khí lạnh nhạt nói:



“Hôm nay ngươi đến muộn.”



Ha, hóa ra là vì cái này. Lãng Tiểu Lỗi lén mỉm cười:



“Vì hôm nay là sinh nhật của ta, các nước khác đều phái sứ thần tới chúc mừng, mẫu thân muốn ta tự mình tiếp khách nên mới không tới sớm được.”



“Vì sao lại phải chúc mừng sinh nhật?”



Ma thú chưa từng được tổ chức sinh nhật, không hiểu nổi hỏi tiểu lang.



“Đúng vậy, ta cũng không hiểu vì sao phải chúc mừng sinh nhật a.”



Bất quá chỉ là một đống người tới tặng lễ vật, cả nhà tụ lại một chỗ chơi mà thôi, Lãng Tiểu Lỗi cũng không hiểu thú vị ở chỗ nào. Nếu được, hắn tình nguyện ở trong sơn động nói chuyện với ma thú còn hơn.



“Dực, sau này mặc kệ là sinh nhật của ta hay của ngươi, chúng ta ước định cả hai luôn cùng một chỗ có được không?”



Lãng Tiểu Lỗi dùng ánh mắt mong chờ nhìn tới ma thú.



Ma thú yên lặng nhìn vào mắt tiểu hài tử.



Ước định có tác dụng gì? Bây giờ ngươi còn nhỏ, sau này trưởng thành, nhất định thấy những ngày tháng ở trong sơn động nói chuyện với ta như thế này vô cùng buồn chán.
“Hừ, hắn cũng không phải người của ta, ta kêu, hắn sẽ ra sao? Ngu ngốc!”



Lãng Tiểu Lỗi cố ý châm chọc đối phương.



“Lão đại, tên tiểu quỷ này nói cũng có lý. Nghe nói ma thú phụ trách bảo vệ “huyết bảo”, cả đời không thể bước chân ra ngoài cửa động. Hắn sao có thể tự mình đi tìm cái chết.”



“Hừ, hắn không ra, ta cũng có biện pháp bắt hắn phải ra.”



Hôi lang lạnh lùng cười.



Hắn ra lệnh cho thủ hạ cởi bỏ quần áo của tiểu hài tử, áp xuống mặt đất. Móng vuốt sắc nhọn của ác lang từ hạ xuống…..



“Ô ô ô……..”



Lãng Tiểu Lỗi gắt gao cắn chặt môi dưới tới chảy máu cũng không nguyện phát sinh bất cứ âm thanh nào khiến ma thú nghe thấy.



“Hảo, nhìn ngươi nhỏ tuổi như vậy nhưng cũng có nghĩa khí a. Ta cũng không tin ngươi có thể nhịn được bao lâu, tiếp tục trảo cho ta!”



“GHỪ —”



Ngay khi đám ác lang lần thứ hai đối Tiểu Lỗi hạ thủ, không trung vang lên một tiếng rống giận kinh thiên động địa.



“Buông ra hắn!”



Từ cửa động xuất hiện liễu cơ thể hắc sắc khổng lồ của ma thú ——



“Dực, ngươi không cần lo cho ta, mau quay trở lại!”



Lãng Tiểu Lỗi thấy ma thú xuất hiện, lo y bị nguy hiểm, trong lòng nhất thời tràn ngập sự sợ hãi.



Ma thú không để ý tới lời của tiểu hài tử, tiếp tục lạnh lùng nhìn tới đám ác lang:



“Nếu muốn huyết bảo thì cứ tới lấy. Còn hắn, mau thả ra.”



“Ha ha, hóa ra tiểu quỷ này chính là nhược điểm của ngươi. Ngày hôm nay ta nhất định phải báo thù cho các huynh đệ đã chết! Giết hắn cho ta!”



Ngay khi đám ác lang dùng móng vuốt đam thẳng vào trái tim của Lãng Tiểu Lỗi, ma thú cũng đồng thời di chuyển.



Ác lang chỉ thấy một luồng thiểm điện hắc sắc xẹt qua, cổ họng đột nhiên lạnh ngắt, huyết lưu phun trào, từng người từng người ngã xuống.



Tất cả quá trình chỉ phát sinh trong vài giây, Lãng Tiểu Lỗi căn bản không kịp ngăn cản.



“Dực!”



Tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng khắp cả khu rừng.



Lãng Tiểu Lỗi phóng tới bên cạnh thân thể hắc sắc đang rơi xuống……



Ma thú vô lực ngã vào lòng tiểu hài tử, từ sừng bắt đầu chảy ra tiên huyết, lông cánh cũng rơi rụng lả tả, bộ lông đen bóng cũng dần mất đi quang mang vốn có.



Ác chú của Thiên Hậu bắt đầu thự hiện, từng tia sinh khí dần thoát khỏi thân thể y……



“Không ……..Dực! Dực! Đừng chết! Ta không cho ngươi chết!”



Ôm chặt lấy thân hình của người yêu dấu, Lãng Tiểu Lỗi khóc rống:



“Ô Dực……Ngươi đừng sợ, Dực! Ta nhất định sẽ cứu ngươi!”



Lãng Tiểu Lỗi trảo vào không trung, một chiếc bình ngọc từ trong ánh sáng bỗng xuất hiện:



“Dực, ngoan, mau uống đi, đây là “Thiên Thủy” của ta, ngươi mau uống vào a!”



“Thiên Thủy” – là nước thánh bản mạng của lang thần. Do Thiền thần Đằng Cách Lý ban cho bọn họ, khi bị nguy hiểm tính mạng có thể kéo dài sinh mệnh của bản thân.



Mà mỗi người cả đời chỉ có một bình “Thiên Thủy” nên bọn họ luôn trân trọng bảo hộ, cũng không đem tặng ai.



Nhưng Lãng Tiểu Lỗi nhìn thấy người trong lòng gặp nguy hiểm liền không do dự lấy ra tiên thủy cứu mạng y.



“Đừng…….không nên lãng phí bản mạng chi tuyền của ngươi……đối với ác chú của Thiên Hậu……nó cũng chỉ vô ích mà thôi………Tiểu Lỗi……..”



Ma thú đang dần mất đi thị lực, y cố gắng dùng một điểm khí lực cuối cùng tập trung tiêu cự, chỉ muốn nhìn thấy người duy nhất kiếp này y yêu.



“Không, ta mặc kệ, ngươi mau uống cho ta, biết đâu lại có tác dụng, Dực, van cầu ngươi!”



Lãng Tiểu Lỗi vừa khóc vừa cầu xin ma thú.



Chỉ cần có thể cứu được tính mạng của ma thú, tiểu hài tử nguyện dâng lên sinh mệnh của mình.



“Đừng khóc… Tiểu Lỗi của ta……..gặp được ngươi……kiếp này của ta là không uổng phí…..ta thật cao hứng…….muốn……… thấy ngươi…….khụ ……..”



Cho dù bản thân đang phải chịu ác chú cướp đi sinh mệnh, ma thú vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc, y đã rất thỏa mãn, rất thỏa mãn rồi……..



Lãng Tiểu Lỗi nghe những lời đó, trong lòng càng thêm đau đớn.



Tuổi còn nhỏ mà hắn đã phải chịu sự đau khổ của sinh ly tử biệt, hắn là chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!



“Đừng! Ta không muốn ca ngươi! Mặc kệ ngươi đi tới đâu, ta nhất định sẽ theo ngươi! Dực, dẫn ta cùng đi! Dực!”



“Không được… Trở lại… Mau trở về… Mẫu thân còn đang chờ ngươi…”



“Mẫu thân?”



Lãng Tiểu Lỗi nhu người chết đuối vớ được phao cứu mạng, nhanh chóng nghĩ tới mẫu thân của hắn.



Đúng, sao ta lại có thể quên mẫu thân a, người có thể cứu được các cha, nhất định cũng sẽ có cách cứu được ma thú!



“Dực, chúng ta được cứu rồi! Ta lập tức mang ngươi hồi cung cầu mẫu thân….ngươi nhất định phải sống!”



“Không còn kịp rồi… Tiểu lỗi… của ta Tiểu Lỗi………cho ta…..hảo hảo nhìn ngươi….ta thật sự ……..yêu ngươi………”



Khí tức yếu dần, hô hấp cũng đình chỉ………..



“KHỒNG ——! Ta không cho ngươi chết! Ta không cho ngươi chết! Dực —— “



Cũng không quản thiên thủy có thể cứu được tính mạng của ma thú hay không, Lãng Tiểu Lỗi ko chút do dự đổ nước vào miệng y.



Xuất ra pháp khí mà lang gia gia cho hắn lần trước, Lãng Tiểu Lỗi đột nhiên ngao khiếu, dùng tất cả pháp lực huy vũ pháp khí. Trong không trung dần xuất hiện kết giới, Tiểu Lỗi ôm lấy thân hình to lớn của ma thú, trong nháy mắt biến mất vào kết giới ——