Ma Chi Luyến

Chương 3 :

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


Lãng Tiểu Lỗi dùng tất cả pháp lực sử ra pháp khi “sinh tử độn”, chỉ cần trong một thời gian ngắn đã có thể mang ma thú trở về Lang Thần cung, nhưng lần di chuyển này cũng khiến hắn mất nửa cái mạng mới đổi được a.



Đám thị vệ thấy tam hoàng tử cùng ma thú đột nhiên xuất hiện trước cửa Lang Thần cung, không khỏi kinh hãi mà náo loạn hết cả lên.



“Không được đụng vào hắn!”



Lãng Tiểu Lỗi đứng chắn phía trước ma thú, bảo vệ y:” Mau thỉnh Lang hậu cùng tất cả ngự y trong cung tới đây cho ta, nhanh!”



“Dạ, tam hoàng tử, chúng ta lập tức đi ngay!”



Không thể tưởng nổi tiểu hài tử luôn chạy rong khắp nơi khi đối mặt với khó khăn thử thách lại có thể biểu hiện ra khí chất trầm ổn của hoàng thất, thấy nguy mà không biến, quả thực xuất sắc.



Lê Diệu Phong vừa nghe được tin tức liền chạy tới chỗ Tiểu Lỗi, hai vị Lang đế cũng kịp xuất hiện.



“Tiểu Lỗi, sao ngươi lại mang ma thú trở về đây?”



Lãng Kỳ kinh hãi kêu lên.



“Tiểu Lỗi, sắc mặt của ngươi bất hảo, mau lại đây để ta xem.”



Lê Diệu Phong nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nhi tử, thân thể lại không ngừng run rẩy khiến y lo lắng muốn chết.



“Mẫu thân đừng lo cho ta. Hắn sắp chết, van cầu ngươi, van cầu ngươi mau tới cứu hắn!”



Lãng Tiểu Lỗi gục khóc trong lòng mẫu thân.



Biểu tình lãnh đạm, nghiêm túc của lang hậu nháy mắt đã tan rã.



Lê Diệu Phong ôm lấy nhi tử, hai tay lập tức nhuốm đỏ huyết:



“Tiểu Lỗi, lưng ngươi…….Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là do ma thú trảo ngươi có phải không?”



Nhìn thấy tấm lưng nhuộm đỏ tiên huyết của nhi tử, Lê Diệu Phong quả thật nộ khí xung thiên.



Lần trước đã đánh hai lão công suýt nữa mất mạng, lần này còn dám đụng tới nhi tử bảo bối của y, bản thân tuyệt đối không tha cho hắn!



“Không phải! Không phải do hắn, nương, xin ngươi đừng thương tổn hắn!”



Lãng Tiểu Lỗi thấy mẫu thân tức giận, lập tức quỳ xuống cầu xin cho ma thú:



“Nương, tất cả đều là do đám ác lang của Ma giới gây ra, Dực vì cứu ta nên mới bị trọng thương, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi mau cứu hắn a!”



Lãng Tiểu Lỗi vừa van cầu vừa mạnh dập đầu.



Lang hậu cùng hai vị lang đế vừa nhìn thấy đã biết mối quan hệ giữa Tiểu Lỗi và ma thú tuyệt đối không còn trong sáng. [siêu nhở, mới thế mà đã đoán ra em Lỗi bị ”ăn” dồi xD lol ~]



Ma thú tàn ác vì cứu Tiểu Lỗi mà không tiếc thân mang trọng thương, mà đứa nhỏ nghịch ngợm này cũng đã biết vì ngường khác mà dập đầu quỳ gối, ràng buộc giữa hai người, thật sự khiến bọn họ lo lắng.



Lê Diệu Phong nhanh chóng quyết định:



“Tiểu Lỗi, nếu hắn vì cứu ngươi mới bị trọng thương, chúng ta nhất định sẽ cứu hắn, ngươi cũng mau về phòng nghỉ ngơi trước đi!”



“Không! Ta sẽ không rời khỏi Dực! Dù chết cũng không muốn ly khai hắn!” Lãng Tiểu Lỗi ôm chặt lấy thân thể hắc sắc to lớn của ma thú:” Nương, van cầu ngươi mau cứu hắn, cơ thể hắn càng lúc càng lạnh rồi, ta đã cho hắn uống ‘thiên thuỷ’ nhưng vẫn không thấy hắn tỉnh lại, phải làm sao bây giờ? Nương, mau mau nghĩ cách cứu hắn a…….Nếu hắn chết đi, ta cũng không thiết sống nữa …….Ô……..Dực ……Dực …….”



Nghe được lời nhi tử nói, tâm phụ mẫu đều trầm xuống một mảnh, ngay cả ‘thiên thuỷ’ tối quý giá cũng đã đem cho ma thú ——



Sự tình đã đến mức này, không cần nói cũng hiểu rõ.



Tiểu Lỗi đối với ma thú, tình căn cũng quá sâu rồi.




“Không được, cha, thân thể Dực vừa mới phục hồi, không thích hợp đi xa đâu.”



“Ai nói muốn dẫn hắn đi cùng?”



Lãng Kỳ nghe vậy lập tức nhảy dựng lên:



“Lần này là để gia đình chúng ta tụ họp, dẫn ngoại nhân theo làm gì?”



“Ai nói Dực là ngoại nhân? Hắn là …. là …….của ta ……..”



Lãng Tiểu Lỗi đỏ mặt, lắp bắp mãi chẳng nói nổi một câu.



“Cái gì của ngươi a?”



Hai vị lang đế liếc nhau, mỉm cười xấu xa.



“Hai người các ngươi lại không muốn yên ổn có phải không?”



Lão bà yêu quí bước vào khiến hai vị lang đế liền thè lưỡi, không dám tiếp tục trêu cợt nhi tử.



“Tiểu Lỗi, không cần để ý các cha ngươi. Ta đã hỏi qua ngự y rồi, thân thể của bằng hữu ngươi còn chưa khỏe hẳn, cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng. Ta đã an bài một nơi thanh tịnh cho các ngươi, ngày mai mang hắn tới đó hảo hảo tu dưỡng một đoạn trước đi.”



Lê Diệu Phong khẽ cười.



“Hi, mẫu thân vạn tuế!”



Lãng Tiểu Lỗi kéo tay mẫu thân quay qua nhìn cha làm mặt quỷ.



“Nhưng vẫn còn một việc nữa …….”



Lê Diệu Phong nhìn Dực:



“Thúc phụ của ngươi hiện tại đã kế vị ngôi Thiên Đế, ngươi dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, hắn mong ngươi có thể mau trở lại thiên giới, tiện bề chăm lo cho ngươi.”



“Không cần phiền Thiên Đế phải lo lắng cho ta, ta cũng không có ý định trở lại thiên giới.”



Đối với gia tộc vô tình vô nghĩa này, y tuyệt không lưu luyến.



“Đúng đúng, ngươi không được rời khỏi ta!”



Lãng Tiểu Lỗi sợ hãi, ôm chặt lấy ma thú.



“Ta sẽ không ly khai ngươi.”



Ma thú ôn nhu liếm liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu lang. [Lâu: Khụ, chú ý, còn có phụ mẫu ở đây nha …. Hoàng – Kỳ: Phải a, ngươi làm chúng ta cũng muốn ôm hôn lão bà rồi a~ … Lâu: Sau ôm hôn là ……]



Lê Diệu Phong nhẹ nhàng gật đầu:



“Không quay về cũng tốt, miễn lại cuốn vào một trận đấu tranh chốn cung đình. Tiểu Lỗi, chúng ta đi rồi, ngươi cũng không được chạy loạn như lúc trước, hiểu chưa?”



“Dạ biết, mẫu thân!”



Lãng Tiểu Lỗi gật đầu lia lịa.



Hi, có ma thú tối âu yếm ở bên cạnh, hắn sao có thể tái chạy loạn a~



.