[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc
Chương 12 : Phát tình cũng lây
Ngày đăng: 22:57 21/04/20
Vì vậy rạng sáng ngày hôm sau, Hàn Dật Phong liền mang theo Đường Đường đến công ty.
“Hôm nay cậu theo ban vệ sinh.” Hàn Dật Phong kêu người lãnh cho cậu một bộ đồng phục an toàn vệ sinh và một cái chổi lớn, “Đi làm sạch vườn hoa của công ty và hồ nước.”
“Vâng.” Đường Đường rất nghe lời, kéo lấy cái chổi ra cửa.
Hoa viên tuy không lớn, nhưng bên trong lại vừa hoa vừa cây, rất khó quét tước, Đường Đường ở bên trong chui tới chui lui, chỉ chốc lát cánh tay đã bị gai trên thân cây cào rách mấy chỗ.
Đường Đường cau mày rất không vui, a…, mình đúng là ngu! Quét cái sân mà cũng bị thương!
Buông tay áo xuống, Đường Đường đeo khẩu trang to tiếp tục quét rác, Hàn Dật Phong đứng tại phòng quản lý nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn cần cù chăm chỉ kia.
Kỳ thật cũng có chút không nỡ, bên ngoài nắng gắt như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới kỳ động dục… Vẫn là không gọi cậu về.
Quét dọn hoa viên cả ngày, Đường Đường vừa mệt vừa đói, còn bỏ lỡ thời gian ăn cơm căn tin, vì vậy chỉ có thể tự mình chạy đến cửa hàng tiện lợi mua hộp cơm và nước ngọt, ngồi xổm dưới khóm hoa vùi đầu ăn từng miếng lớn, mặt mũi quần áo đều vô cùng bẩn.
Những người khác trong công ty trông thấy đều chỉ trỏ, Hàn quản lý có phải là có tật xấu không a, cư nhiên đem shota* đáng yêu như thế làm thành dân công mà xài.
* Từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái), theo tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.
Hàn Dật Phong có nỗi khổ nói không nên lời, ngồi trong phòng làm việc thực buồn bực.
Buổi tối về đến nhà, Đường Đường bơ bơ phờ phờ nằm bẹp lên ghế salon, một chút tinh thần cũng không có.
"Mệt mỏi?" Hàn Dật Phong xoa xoa đầu cậu.
“Ừm, buồn ngủ.” Đường Đường ủ rũ.
“Vậy đi ngủ sớm một chút?" Hàn Dật Phong hỏi.
“Vâng.” Đường Đường đứng lên muốn đi tắm, kết quả cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, vì vậy vù một tiếng cắm mặt xuống đất.
"Đường Đường!" Hàn Dật Phong hoảng sợ, ôm cậu chạy xuống phòng khám cư xá.
Bác sĩ kiểm tra nói là bị cảm nắng nhẹ, nghỉ ngơi một hai ngày là ổn.
Hàn Dật Phong nhìn tiểu gia hỏa trong ngực thở dài, sao lại có cái loại cảm giác thúc thủ vô sách (bó tay hết cách) thế này.
Đường Đường cũng thở dài theo, càng cảm thấy mình thực vô dụng, quét rác mà cũng có thể té xỉu, ngốc chết mất thôi!
"Giám sát tôi?" Hàn Dật Phong dở khóc dở cười.
Đường Đường đem Hàn Dật Phong ấn lại trong chăn, thề sống chết bảo vệ quyền hạn chiếu cố người bệnh của mình.
Cho uống thuốc xong, Đường Đường chạy về đi ngủ, Hàn Dật Phong một bên lại một chút buồn ngủ cũng không có, nghiêng người nhìn đống chăn phồng lên trên giường nhỏ, không tự chủ được cười ra tiếng.
Thật là một tiểu gia hỏa ngốc nghếch, bất quá, ngốc đến mức thật đáng yêu.
Hàn Dật Phong bệnh nhanh, khỏi cũng nhanh, ngày hôm sau đã khôi phục tinh thần.
"Đường Đường!" Hàn Dật Phong ở phòng khách gọi.
"Dạ?" Đường Đường từ trong phòng bếp chạy ra.
“Hình xăm trên lưng còn đau hay không?" Hàn Dật Phong hỏi cậu.
"Đau.” Đường Đường gật đầu, cuộn áo lên cho Hàn Dật Phong xem, "Gần đây càng ngày càng đau."
Hàn Dật Phong nhìn sát lại, hình xăm trên người tiểu gia hỏa có xu thế càng ngày càng hồng.
Fuck! Cái kỳ động dục quái gở này vì cái gì kéo dài như vậy!
"Không sao đâu, không phải đặc biệt đau, có thể chịu được.” Đường Đường thấy Hàn Dật Phong vẻ mặt phiền muộn, vội giải thích.
“Vậy cậu gần đây có…cảm giác kỳ quái gì không?" Hàn Dật Phong hỏi
"Không có." Đường Đường lắc đầu.
"Thật không có? Ví dụ như, buổi tối ngủ không được, sau đó muốn làm một vài chuyện kỳ quái?" Hàn Dật Phong vẫn là không yên lòng.
Đường Đường vẫn lắc đầu, gần đây mệt mỏi muốn chết, đứng còn ngủ được, ở đâu ra tinh lực suy nghĩ chuyện kỳ quái! Có điều lại nói, cái gì là chuyện kỳ quái? Mình mơ thấy cùng chủ nhân cái kia... Có lẽ không tính a?
Có chút mất mặt, vẫn là đừng nên nói!
"Không có là tốt rồi." Hàn Dật Phong nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu gia hỏa này với mấy chuyện như kỳ động dục này nọ, hình như không quá mẫn cảm a, nhất định là mình trước đó suy nghĩ quá nhiều!