[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc
Chương 13 : Cún quá tham ăn, không tốt
Ngày đăng: 22:57 21/04/20
Sau khi xác định Đường Đường đối với kỳ động dục phản ứng không quá kịch liệt, Hàn Dật Phong rốt cục không kéo cậu tiêu hao thể lực nữa, sinh hoạt hai người cũng trở lại quỹ tích bình thường.
Nhưng Đường Đường gần đây lại càng ngày càng nôn nóng, thường xuyên mất ngủ, thật vất vả ngủ được, lại hay mơ những giấc mơ khó hiểu.
Vì vậy tiểu gia hỏa cũng rất phiền muộn, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Rốt cục có một ngày, Đường Đường nửa đêm bừng tỉnh, chỉ cảm thấy hình xăm trên lưng càng lúc càng đau.
Lặng lẽ đứng lên chạy vào phòng tắm, xốc lên quần áo mới phát hiện hình xăm nguyên bản màu đen đã triệt để biến thành màu đỏ.
Thân thể chậm rãi nóng lên, phát nhiệt, một cỗ cảm giác trống rỗng mà nóng lòng kỳ dị lan tràn, Đường Đường ngồi xổm trên mặt đất, vô thức nức nở thành tiếng, một cảm giác không rõ chạy khắp thân thể, khó chịu muốn chết, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể bất lực buộc chặc hai chân, cố gắng muốn khắc chế loại xúc động này.
"Đường Đường." Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, Đường Đường ngẩng đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt của Hàn Dật Phong.
"Chủ nhân." Đường Đường theo bản năng lao vào lòng Hàn Dật Phong, như một tiểu động vật bị thương mà run nhè nhẹ.
Hàn Dật Phong do dự vươn tay ôm lấy cậu, biết rõ nên đẩy ra, nhưng vẫn không nỡ lòng, mình vừa rồi bị đánh thức, đi đến cửa phòng tắm thì thấy tiểu gia hỏa đang đáng thương cuộn mình trên sàn nhà, đôi má bị dục cầu nhuộm đến ửng đỏ, lại chỉ biết cắn môi nhỏ giọng nức nở.
“Không chịu nổi?” Hàn Dật Phong nhỏ giọng hỏi.
Đường Đường lắc đầu, khó chịu đến sắp khóc.
Trong ý niệm của tiểu sủng vật, tác dụng duy nhất của bản thân mình là thỏa mãn dục vọng của chủ nhân, cho đến bây giờ chưa từng biết làm sao giảm bớt loại tình huống kỳ quái lúc này của mình.
“Ngoan, đừng khóc.” Hàn Dật Phong ôm cậu đến trên giường lớn, nhẹ nhàng kéo ra thân thể co cuộn thành một đoàn của cậu.
Do dự một chút, vẫn là cúi đầu hôn lên cánh môi cậu.
Đường Đường trừng to mắt, có chút không xác định chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu gia hỏa bờ môi ngọt ngào mềm mại, Hàn Dật Phong như bị mê hoặc, không tự chủ được càng hôn càng sâu.
Đèn bàn nơi đầu giường lan tỏa ánh sáng nhạt nhòa ái muội, Hàn Dật Phong ôm Đường Đường trong lồng ngực, vươn tay giúp cậu giảm bớt dục vọng khó nhịn.
Nói không rõ rốt cuộc là cảm giác khó chịu hay vui thích, khiến cho Đường Đường vô thức tràn ra tiếng rên rỉ, thân thể trắng nõn nhiễm thượng sắc hồng, đôi mắt đen láy trong suốt cũng trở nên mờ mịt hơi nước, như một tiểu yêu tinh dụ hoặc.
Theo một lần ma sát thật mạnh, Đường Đường rốt cục run rẩy phóng thích, xong lập tức mềm yếu tựa vào ngực Hàn Dật Phong, đại não trống rỗng.
“Còn khó chịu không?” Hàn Dật Phong giúp cậu lau thứ trên thân, ôn nhu hỏi.
Đường Đường lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Quỷ hút máu khí lực lớn kinh người, Lâm Cảnh không giãy dụa nữa, nhưng vẫn không chịu nhìn hắn.
"Anh thích em." Tây Mặc hôn vành tai xinh xắn của cậu, "Tiểu Cảnh anh thực sự thích em."
“Đủ rồi!” Lâm Cảnh dùng sức tránh hắn, "Cút!"
Tây Mặc ngẩn ra tại chỗ, hiển nhiên không thể ngờ được mình ôn nhu tỏ tình lại đổi lấy thô bạo cự tuyệt như vậy.
“Anh rốt cục muốn gì,” Lâm Cảnh có chút không khống chế được cảm xúc, “Anh muốn gì tôi đều cho anh, xin anh đừng có lừa gạt tôi nữa!”
“Em cảm thấy anh đang lừa em?” Tây Mặc biểu tình phức tạp nhìn cậu.
Gương mặt Lâm Cảnh tái nhợt không có bất kỳ biểu lộ nào, trong mắt lại tràn ngập không tin tưởng.
“Anh muốn gì em cũng cho anh?” Hồi lâu sau, Tây Mặc đột nhiên cười ra tiếng.
Lâm Cảnh cắn môi, nhìn ánh đèn phía xa không nói lời nào.
“Vừa rồi em nói, anh muốn gì em đều cho anh.” Tây Mặc vươn tay nâng cằm cậu, cười vẻ mặt tà ác.
Nhìn răng nanh trong miệng hắn ẩn ẩn phát sáng, Lâm Cảnh có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Anh muốn em.” Tây Mặc ghé vào bên tai cậu thì thầm, "Bảo bối, chúng ta ân ái đi."
Lâm Cảnh quật cường không chịu nhận thua, thế nhưng thân thể vẫn là không tự chủ được run nhè nhẹ.
Khi vừa gặp hắn, thật sự cho rằng từ nay về sau sẽ hạnh phúc, không nghĩ tới kết cục lại có thể châm chọc đến vậy.
Tây Mặc vươn tay ôm lấy Lâm Cảnh, từ lầu ba mươi nhảy xuống, nhoáng cái liền trở về tòa thành của mình.
Bên chiếc giường hoa lệ nở tầng tầng lớp lớp hoa hồng, trên trần nhà là chùm đèn treo thủy tinh cổ xưa, Lâm Cảnh gắt gao nắm chặt ga giường, không muốn để lộ sợ hãi của mình.
"Sợ?" Tây Mặc ngồi bên giường, đưa tay tháo nơ trên cổ mình.
Lâm Cảnh nhắm mắt lại không chịu nhìn hắn.
“Vật nhỏ quật cường, bất quá, anh có rất nhiều phương pháp khiến em khuất phục." Tây Mặc cúi đầu, răng nanh lạnh như băng ở bên xương quai xanh cậu nhẹ nhàng cọ xát.
Đêm giờ mới bắt đầu.