[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 5 : Quả dưa nhỏ siêu cấp ngốc

Ngày đăng: 22:57 21/04/20


Hàn Dật Phong lái xe ba giờ, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự màu trắng.



Một người đàn ông trẻ tuổi đang cắt cỏ, mặc áo sơ mi xanh nhạt, nhìn vừa thanh sảng (nhẹ nhàng khoan khoái) lại chói sáng.



"Ngô Đồng." Hàn Dật Phong cách hàng rào gọi hắn.



"Dật Phong?" Người đàn ông trẻ tuổi thật bất ngờ, từ túi quần lôi ra bộ điều khiển từ xa mở cửa sân.



Đường Đường sợ người lạ, vì vậy một mực đi theo sau lưng Hàn Dật Phong.



“Trẻ con nhà ai a?” Ngô Đồng hỏi Hàn Dật Phong.



“Nhà tôi đấy.” Hàn Dật Phong kéo tiểu gia hỏa sau lưng mình ra, “Gọi là Đường Đường."



"Đường Đường?" Ngô Đồng vươn tay, “Xin chào, anh là Ngô Đồng.”



“Chào anh.” Đường Đường có chút khẩn trương, đem tay giấu sau lưng.



“Em đừng sợ a, anh đâu có ăn em.” Ngô Đồng cười thu tay lại, chỉ chỉ cái ghế một bên, “Ngồi đi, anh vào bếp pha trà.”



Mảnh cỏ nhà Ngô Đồng cũng không lớn, nho nhỏ lại rất tinh xảo, bên trên còn nở vài đóa hoa nhỏ màu vàng.



Đường Đường ngồi trên ghế, hiếu kỳ nhìn bốn phía.



“Muốn ăn trái cây không?" Hàn Dật Phong ngồi xổm trước người hỏi cậu.



"Muốn." Đường Đường gật đầu.



Hàn Dật Phong cười cười, đứng dậy đi vào bếp.



Đẩy cánh cửa màu trắng ra, chỉ thấy Ngô Đồng đang đứng trước bồn nước chậm rãi rửa bộ trà cụ.



“Tôi biết ngay cậu sẽ vào.” Ngô Đồng vẫy vẫy bọt nước trên tay, "Nói đi, lần này lại muốn tôi làm gì?"



"Đường Đường là sủng vật thiếu niên Huyết tộc.” Hàn Dật Phong cũng không vòng vo với hắn, “Có biện pháp nào giúp cậu ấy sống lâu một chút không?"



"Sủng vật thiếu niên?" Ngô Đồng nghe vậy nhíu mày, "Ở đâu ra?"



"Ở đâu ra anh đừng quan tâm, tóm lại anh có biện pháp nào không?" Hàn Dật Phong truy vấn.



"Không có." Ngô Đồng lắc đầu.



“Không có?” Hàn Dật Phong nhíu mày.



Ngô Đồng là một trong số nhà sinh vật học thiên tài đếm được trên đầu ngón tay, hắn đã hết cách, thì người khác càng không thể nào có biện pháp.
Toàn là theo bản năng.



Hàn Dật Phong sửng sốt, nhanh chóng thu ngón tay về.



"..." Đường Đường sợ hãi, mình hình như lại phạm sai lầm rồi.



Chủ nhân đã từng nói qua, mình không thể xem bản thân là sủng vật! Thế nhưng vừa rồi, không biết sao liền quên mất.



Tiểu gia hỏa cúi đầu, thành thành thật thật chuẩn bị nghe Hàn Dật Phong giảng đạo lý cho mình.



Tuy tới tới lui lui chỉ có vài câu, nhưng mà ai bảo mình không nhớ kỹ.



Có điều lần này ngoài dự kiến của Đường Đường, Hàn Dật Phong không trách cậu, trái lại đứng lên muốn ra cửa.



"Chủ nhân!" Đường Đường sợ Hàn Dật Phong sẽ không cần mình, cũng chẳng quan tâm toàn thân đều đang đau, cắn răng một cái ngồi dậy.



“Cậu làm gì vậy!” Hàn Dật Phong bị dọa sợ, vội tiến lại đỡ cậu.



Đường Đường theo bản năng lại muốn cọ vào ngực Hàn Dật Phong, nhưng đột nhiên nhớ tới không thể làm nũng không thể khóc, vì vậy cố nuốt nước mắt trở về, mắt đỏ hồng ngồi trên giường không biết nên làm sao bây giờ.



Nhìn bộ dạng quẫn bách lại ủy khuất của tiểu gia hỏa, Hàn Dật Phong thở dài, nhẹ nhàng đem cậu ôm vào lòng.



“Tôi không trách cậu.” Hàn Dật Phong vỗ vỗ đầu cậu, “Đừng sợ."



Chóp mũi truyền đến mùi thuốc lá dễ ngửi, Đường Đường không nỡ rời đi.



"Thực xin lỗi." Hàn Dật Phong ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.



“A?” Đường Đường có chút mờ mịt ngẩng đầu.



“Tôi đem cậu đến đây lại không bảo vệ cậu tốt, hại cậu chịu nhiều thương tổn như vậy.” Hàn Dật Phong chỉnh chỉnh tóc mai trên trán cậu, “Cậu có trách tôi không?”



"Không trách." Đường Đường vội lắc đầu.



"Thật?” Hàn Dật Phong mỉm cười nhìn cậu.



Nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của Hàn Dật Phong, Đường Đường cả người khẩn trương đến muốn ngất, làm sao còn có thể bình tĩnh tự hỏi.



Thật lâu, tiểu gia hỏa rốt cục nghẹn ra một câu: "Tôi là nam tử hán, nam tử hán thì phải tự bảo vệ mình!”



Hàn Dật Phong cười đến đau bụng.



Quả dưa nhỏ siêu cấp ngốc!