[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 6 : Đây là nhiệm vụ gian khổ bậc nhất

Ngày đăng: 22:57 21/04/20


Đường Đường ngoan ngoãn ăn cơm lại ngoan ngoãn uống thuốc, vết thương không đến hai ngày đã sắp thành sẹo.



“Muốn ăn dứa không?” Hàn Dật Phong bưng đĩa trái cây vào nhà.



"Muốn!" Đường Đường ngồi dựa vào thành giường, cười tủm tỉm há miệng.



“Tự mình ăn.” Hàn Dật Phong đem đĩa trái cây và nĩa đặt vào tay cậu, “Tôi xuống lầu pha ly trà, sẽ quay lại ngay.”



“Vâng.” Đường Đường gật gật đầu, tự mình đút trái cây vào miệng, động tác không có chút gì là không tiện.



Hàn Dật Phong sờ sờ đầu cậu, xoay người ra cửa.



Bước ra hoa viên, chỉ thấy Ngô Đồng đang nằm trên ghế phơi nắng.



“Tìm anh có việc.” Hàn Dật Phong đem tạp chí đắp trên mặt hắn lấy xuống.



"Làm sao vậy?" Ngô Đồng mấy ngày nay phải chiếu cố Đường Đường bị Beith cắn bị thương, còn phải trấn an Beith bị Hàn Dật Phong dọa ngất, bởi vậy nhìn qua có chút rũ rượi.



“Vết thương của Đường Đường vì sao lành nhanh như vậy?” Hàn Dật Phong đi thẳng vào vấn đề.



"Đây là chuyện tốt a." Ngô Đồng ngáp một cái.



“Anh cho cậu ấy dùng thuốc đặc thù gì?” Hàn Dật Phong nhíu mày.



“Thuốc của tôi không phải đặc thù.” Ngô Đồng ngồi thẳng người, "Đặc thù chính là thể chất tên nhóc tiểu sủng vật kia.”



"Có ý tứ gì?" Hàn Dật Phong nghe không hiểu.



“Họ là sinh vật cấp thấp nhất trong Huyết tộc, có vài quý tộc mua họ về thuần túy để ngược đãi, cho nên khi chế tạo đặc biệt chú ý điểm này." Ngô Đồng tận khả năng ngắn gọn giải thích, "Những sủng vật này độ mẫn cảm thân thể rất cao, năng lực phục hồi sau khi bị thương cũng rất cao, hơn nữa gene tạo ra Đường Đường cũng có liên quan chút ít đến việc này.”



“Vậy cậu ấy có khả năng sống quá ba năm không?” Hàn Dật Phong hỏi.



“Tôi thật sự không biết." Ngô Đồng lắc đầu, “Bằng không cậu đến hỏi Lâm bá phụ đi, bác ấy cả đời nghiên cứu Huyết tộc, nói không chừng sẽ biết chút gì đó.”



“Mấy hôm trước tôi đã tìm bá phụ rồi, bác ấy nói sẽ tra giúp tôi.” Hàn Dật Phong đứng lên, "Đúng rồi, bá mẫu nói anh có thời gian thì qua chơi, bà làm mứt táo giòn cho anh ăn.”



“Được.” Ngô Đồng gật gật đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.



"Anh muốn hỏi Lâm Cảnh?" Hàn Dật Phong chủ động mở miệng.



“Em ấy…vẫn khỏe chứ?” Ngô Đồng do dự hỏi.



“Cậu ta khỏe hay không, anh tự đi xem không phải sẽ biết sao?” Hàn Dật Phong thả một cái chìa khóa lên bàn, “Nhà cậu ta đấy, tặng cho anh.”



Ngô Đồng giật mình một chút, miệng tựa hồ nói câu cám ơn.



Hàn Dật Phong cười lắc đầu, xoay người trở về phòng, đẩy cửa chỉ thấy Đường Đường đã ăn dứa xong, đang ngồi bên mé giường mang dép lê.



"Muốn đi toilet?" Hàn Dật Phong hỏi cậu.



"Không phải, ăn xong đồ rồi, định đi rửa chén.” Đường Đường chỉ chỉ cái dĩa trái cây rỗng.
... Đường Đường nuốt nuốt nước miếng, trì độn gật đầu: "Tôi tôi tôi thử xem."



"Việc này không nên chậm trễ, đêm nay luôn đi, tôi xuống lầu lấy rượu!” Lâm Cảnh bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài cửa, chạy tới cửa lại lộn trở về.



"Làm sao vậy?" Đường Đường khẩn trương.



"Đây là bí mật, trước đó không thể nói cho Dật Phong a!" Lâm Cảnh hạ giọng rất thần bí, "Chúng ta phải cho hắn một kinh hỉ."



“Được.” Đường Đường dùng sức gật đầu, "Tôi không nói."



"Ngoan." Lâm Cảnh phấn khởi quá độ, huýt sáo đi xuống lầu.



Hàn Dật Phong cũng bị người áp nha bị người áp ~



NGAO Ô..., thật vui vẻ ~



Đến nhà mình mở cửa vào, Lâm Cảnh huýt sáo một nửa bỗng im bặt.



Trên ghế salon ngồi một người, áo choàng đen, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, còn có vết máu chói mắt bên môi.



"... Này!" Lâm Cảnh bị dọa sợ, vội tiến lên đẩy đẩy y, “Anh làm sao vậy?"



"Không có việc gì." Tây Mặc suy yếu mở mắt.



“Bị thương hả?” Lâm Cảnh lau vết máu bên môi y, “Muốn đến bệnh viện không?”



“Tôi không sao." Tây Mặc miễn cưỡng cười cười, "Thực xin lỗi, tôi thật sự không có chỗ đi, nên mới tới quấy rầy cậu, cậu để tôi ngồi một lát là được.”



“Nhưng anh đang chảy máu này!” Lâm Cảnh có chút hoảng hốt, "Tôi tôi gọi điện thoại cho ba tôi!”



“Đừng nói cho người khác biết." Tây Mặc túm tay Lâm Cảnh, “Tôi thật sự không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, năng lực phục hồi của tôi rất mạnh, xin cậu đấy.”



“Tôi đỡ anh lên giường.” Lâm Cảnh cố hết sức nâng dậy Tây Mặc, nửa kéo nửa tha hắn về hướng phòng ngủ.



Đỡ hắn nằm lên giường xong, Lâm Cảnh ra phòng khách gọi điện thoại.



"Alo?" Nghe chính là Đường Đường.



“Là tôi.” Lâm Cảnh rầu rĩ, “Nói cho cậu biết một tin xấu, kế hoạch của chúng ta kéo dài thời hạn rồi, có chuyện thình lình xảy ra.”



“Ohh.” Đường Đường cũng không phải rất thất vọng, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra, mình còn chưa có chuẩn bị tốt.



“Còn nữa này, nói với Dật Phong một tiếng, nhà tôi có bạn tới, sẽ không ăn cơm ở nhà các cậu.” Lâm Cảnh cúp điện thoại thở dài, mình mới nghe được mùi cá sốt chua ngọt rồi!



Nhưng mà cái tên quỷ hút máu đó nửa chết nửa sống chạy tới xin giúp đỡ, mình cũng không thể để anh ta ở nhà một mình.



Bụng đói kêu ọp ọp, Lâm Cảnh phiền muộn đứng trong bếp nấu nước, thuận tiện nghĩ xem đêm nay ăn mì Riga* hay xúc xích bò.



* Riga là thủ đô của Latvia và là thành phố lớn nhất trong số tất cả các nước vùng Baltic. Dân số 699.203 (thống kê năm 2012), chiếm 1/3 dân số Latvia. Mì Riga chắc xuất xứ từ thành phố này?