[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 62 : Anh ấy đối với con rất tốt

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Lâm Cảnh hồn phi phách tán, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi Tây Mặc, theo phản xạ đẩy hắn ra.



“Sao vậy?" Tây Mặc không kịp chuẩn bị, bị đẩy ra chẳng hiểu ra sao.







“Cậu ta, các con…” Ba Lâm thật vất vả lấy lại hơi, kinh hồn chưa định nhìn Tây Mặc.



“Ba.” Lâm Cảnh vội tiến lên đỡ ông.



Huyết tộc thân vương đôi mắt sáng ngời, nhạc phụ?!



“Con chào bá phụ, con là bạn trai của con ngài." Tây Mặc cười nhe ra hai hàm răng trắng.



Lâm Cảnh bị chấn động có chút nhũn chân, sao sao nói trắng ra vậy, ông đây còn đang suy nghĩ tìm từ a khốn nạn!



"... Huyết tộc?" Ba Lâm đã không rảnh đi bận tâm đối phương là nam hay là nữ, nghiên cứu Huyết tộc cả đời, tự nhiên liếc nhìn đã nhìn ra cậu trai trước mắt này không tầm thường.



"Phải." Tây Mặc gật đầu.



Ba Lâm lần nữa cảm thấy có chút chóng mặt.



Trong quán nước tầng dưới rạp chiếu phim, Lâm Cảnh ngồi bên người Tây Mặc, khiếp đảm chột dạ nhìn phụ thân nhà mình.



Tây Mặc nhẹ nhàng cầm chặt tay cậu dưới gầm bàn, muốn cho cậu thả lỏng một chút.



“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Ba Lâm tuy chuyên nghiên cứu Huyết tộc, nhưng tuyệt đối không ngờ đến, kết quả nhi tử lại bị Huyết tộc bắt cóc!



“Con thật sự thích anh ấy.” Lâm Cảnh nhỏ giọng trả lời.



"Cho nên con thực sự không xuất ngoại, vẫn luôn ở cùng cậu ta?” Ba Lâm không thể tin, "Con luôn ở Huyết tộc thành bảo?”



“Dạ.” Trong khoảng thời gian này chuyện xảy ra quá nhiều, Lâm Cảnh không định một năm một mười toàn bộ nói hết, huống hồ cũng rất khó nói rõ, nhưng có một việc, nhất định phải nói.



“Ba, chúng con đều rất nghiêm túc." Lâm Cảnh tuy còn hơi e sợ, nhưng tay lại luôn nắm chặt tay Tây Mặc, chưa từng buông ra.



Tây Mặc nhìn Lâm Cảnh, khóe miệng nhịn không được cong lên, tiểu ngốc tuy khẩn trương đến giọng nói cũng run, chắc là đầu cũng đã mơ hồ một mảnh, nhưng vẫn rất kiên định, cũng rất chân thành.



Ba Lâm nhìn cậu trai ngồi cạnh con mình, không biết nên nói cái gì.



"Bá phụ." Tây Mặc rốt cục mở miệng, "Con đối với Tiểu Cảnh là thật tâm, xin người tin tưởng con."



"... Việc này quá hoang đường." Ba Lâm hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, thật sự không cách nào tiếp nhận hết thảy trước mắt, "Tiểu Cảnh, theo ba về nhà!"



"Ba." Lâm Cảnh trong lòng đột nhiên trống rỗng.



"Bá phụ —— "



“Cậu không cần nói gì hết.” Ba Lâm có chút kích động đánh gãy Tây Mặc, "Tôi không có khả năng đồng ý, xin cậu cách con tôi xa một chút."



Lâm Cảnh hốc mắt đỏ bừng, vừa định tranh luận, Tây Mặc lại mở miệng trước: "Tiểu Cảnh, trước cùng ba em trở về đi."



Trở về? Lâm Cảnh có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trở về một mình? Không phải đã nói phải cùng nhau đối mặt sao?



“Ngoan.” Tây Mặc lau đi nước mắt cậu.
"Mẹ." Lâm Cảnh thanh âm rất nhỏ, "Đó là... Là đàn ông."



Trong phòng lập tức một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng còi xe dưới lầu ẩn ẩn truyền đến.



"Nam sao?" Mẹ Lâm sửng sốt, "Con nói con… có bạn trai?"



"Vâng." Lâm Cảnh cúi đầu.



"Tiểu Đồng?" Mẹ Lâm phản ứng đầu tiên chính là Ngô Đồng.



"Không phải." Lâm Cảnh lắc đầu.



"... Dật Phong?" Mẹ Lâm chỉ có thể nghĩ đến hai người kia.



"Không phải." Lâm Cảnh có chút dở khóc dở cười.



"Vậy là ai a?" Mẹ Lâm truy vấn.



“Anh ấy không phải nhân loại, là Huyết tộc." Lâm Cảnh cảm giác đại não mình trống rỗng, nhưng vẫn toàn bộ nói ra.



"Huyết tộc?" Mẹ Lâm đầu váng mắt hoa, phản ứng đầu tiên là những tiêu bản xác khô diện mục dữ tợn trong phòng thí nghiệm của ông chồng nhà mình.



"Mẹ." Lâm Cảnh thử thăm dò nhìn bà.



"Không nên không nên." Mẹ Lâm vội lắc đầu, "Con con con, không cho phép nói bậy."



“Con nó không có nói bậy." Ba Lâm thở dài, đi đến đỡ lấy bả vai thê tử.



Lâm Cảnh xót mũi muốn chết, đầu óc mơ hồ, quỳ xuống đất.



"Tiểu Cảnh con làm cái gì vậy." Mẹ Lâm luống cuống, vội lên đỡ cậu.



"Mẹ." Lâm Cảnh thanh âm khàn khàn, "Con rất nghiêm túc."



“Con thích đàn ông cũng không sao, nhưng con không thể tìm một Huyết tộc a." Mẹ Lâm thật sự không cách nào tiếp nhận con trai bảo bối của mình quen một cái xác khô xấu như vậy.



“Mẹ, mẹ đi gặp anh ấy được không, nói không chừng mẹ sẽ thích anh ấy.” Lâm Cảnh ủy khuất.



"Không nên không nên, mẹ không gặp.” Mẹ Lâm lắc đầu liên tục, "Về sau con cũng không được gặp.”



"Mẹ, mẹ con van người.” Lâm Cảnh không ngớt lời cầu khẩn, "Chỉ một lần, một lần là tốt rồi."



Mẹ Lâm có bao giờ thấy nhi tử đáng thương như vậy, dù không muốn đi cũng không thể cứng rắn cự tuyệt nổi, vì vậy đành phải gật đầu.



"Ba..." Lâm Cảnh ngẩng đầu, thử thăm dò mở miệng.



"Ba cũng đi." Ba Lâm thở dài.



"Cảm ơn ba mẹ." Lâm Cảnh cay mũi.



Tuy không biết gặp mặt sẽ có hậu quả gì, nhưng luôn muốn thử một chút.



Nếu không tranh thủ, vậy thì thật sự sẽ mất tất cả.