[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 63 : Con chào bá mẫu

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Giữa đêm đó, Tây Mặc như trước đúng giờ xuất hiện tại phòng ngủ Lâm Cảnh.



Lâm Cảnh ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt có chút trắng.



"Tại sao còn chưa ngủ?" Tây Mặc xoa mũi cậu, “Đang đợi anh?”



“Ba mẹ tôi ngày mai muốn gặp anh.” Lâm Cảnh thanh âm rầu rĩ, “Tôi hồi sáng có cầu xin họ, nhưng bọn họ vẫn không đồng ý."



"Không có chuyện gì nữa." Tây Mặc giúp cậu trải chăn, "Đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi."



“Sao anh một chút cũng không khẩn trương!" Lâm Cảnh cảm thấy có chút ủy khuất, vì vậy cầm gối đầu chọi hắn, mình lo lắng ăn không vô ngủ không ngon, hắn lại còn có thể bình tĩnh như vậy!



Tây Mặc thở dài, kéo Lâm Cảnh vào lòng, cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, “Sao em biết anh không khẩn trương?"



"Anh mà cũng khẩn trương?" Lâm Cảnh nhìn hắn.



“Em nói xem?” Tây Mặc vén tóc cậu, “Anh không chỉ lo lắng ba mẹ em sẽ không đáp ứng, còn lo em phải chịu ủy khuất, càng lo em sẽ không quan tâm anh nữa, dù sao cha mẹ vĩnh viễn không có cách nào thay thế, còn anh —— "



“Anh cũng không ai có thể thay thế." Lâm Cảnh có chút vội vàng ngắt lời.



"Thật sao?" Thành công lừa gạt cho tiểu ngốc thổ lộ, Tây Mặc tâm tình tốt đến không thể tốt hơn, khóe miệng giương lên hôn hôn cậu.



Lâm Cảnh nhắm mắt lại, rất chân thành nghênh hợp.



"Ngủ đi." Hôn xong, Tây Mặc vỗ vỗ cậu, “Nếu chúng ta đều không buông tay, vậy thì không cần sợ gì hết, anh cam đoan ngày mai mặc kệ ba mẹ em nói gì, anh cũng sẽ không cùng bọn họ cãi nhau mà trở mặt "



Lâm Cảnh gật gật đầu, vươn tay ôm chặt eo của hắn: "Anh thật tốt."



“Tốt với mình em thôi.” Tây Mặc sủng nịch cười cười, "Người khác nghĩ cũng đừng nghĩ."



Sáng hôm sau tỉnh lại, bên người đã trống trơn, Lâm Cảnh thở dài, cũng không muốn rời giường, đem mình cuộn trong chăn ngẩn người.



"Tiểu Cảnh." Mẹ Lâm đẩy cửa tiến vào.



"Mẹ." Lâm Cảnh ngồi dậy.



"Tối hôm qua ngủ không ngon?" Mẹ Lâm nhìn quầng thâm trên mắt nhi tử, cảm thấy có điểm đau lòng.



"Mẹ." Lâm Cảnh cảm thấy cay mũi, “Đợi khi gặp mặt, cho dù mẹ và ba không thích anh ấy, cũng xin hai người đừng mắng ảnh, là tự con muốn cùng anh ấy một chỗ.”



"..." Mẹ Lâm thở dài, đây là chuyện gì chứ, ông chồng cả đời nghiên cứu xác khô, thời gian tiền tài tinh lực hết thảy đều ném vào đó còn chưa tính, kết quả cư nhiên cả nhi tử cũng góp chung.



Chỗ hẹn gặp mặt là một gian riêng trong quán, phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh đồng hồ treo tường tích tắc.



Ba Lâm một mực suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Lâm Cảnh quay đầu, Mẹ Lâm thì ôm tách trà, suy tính lát nữa nhìn thấy Huyết tộc kia, mình phải làm sao mới không phun ra.
Lâm Cảnh gật gật đầu.



"Cho nên... Đêm nay anh có thể ở lại?" Tây Mặc cười.



Lâm Cảnh không nói.



Đêm khuya thanh tĩnh, Tây Mặc nằm trong chăn, trong ngực ôm Lâm Cảnh.



"Ngủ ngon." Tây Mặc hôn lên trán cậu.



“Anh vừa rồi, là cố ý để ba mẹ tôi thấy anh đi?”



Lâm Cảnh đột nhiên rầu rĩ mở miệng.



"Ách..."



"Anh lợi hại như vậy, ba mẹ tôi tới, anh không thể nào không cảm giác được!”



"Ừ..."



“Anh cố ý để ba mẹ tôi thấy anh!”



"..." Tây Mặc thở dài, bị vợ nhìn ra rồi.



"Hừ!"



“Để cho họ cảm thấy anh rất quan tâm em, không tốt sao?” Tây Mặc xoay người ngăn chặn bảo bối của mình, dùng hành động thực tế nói sang chuyện khác.



"A...... Ba mẹ tôi đang ở..."



“Anh bày kết giới, cho nên em có thể yên tâm mà kêu.”



“Kêu em gái anh!”



“Vừa rồi ai nói cái gì cũng nghe anh nhỉ?”



“Ông đây đổi ý rồi!"



"Không còn kịp nữa."



Vài cái đã lột sạch áo ngủ tiểu ngốc, Tây Mặc gần như điên cuồng hôn lên thân thể xinh đẹp kia.



Thật lâu triền miên, cùng với khoái cảm tiêu hồn thực cốt.