[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc
Chương 65 : Thật biến thái a!
Ngày đăng: 22:58 21/04/20
Huyết tộc tòa thành rất lớn, Lâm giáo sư từ giây đầu tiên chính thức bước vào huyết vực (lãnh thổ huyết tộc), liền hoàn toàn không để ý đến con mình, mãn tâm mãn nhãn đều là kinh thán.
Vốn đã thống nhất chỉ ở một ngày, nhưng Lâm giáo sư ở lại liên tục ba ngày, còn chưa có chút ý tứ nào muốn đi.
“Ba.” Lâm Cảnh sáp tới, “Ba định chừng nào về nhà?"
“Con đây là đang đuổi ta đi?" Ba Lâm sắc mặt trầm xuống.
"Đương nhiên không phải."Tây Mặc nhanh chóng đem Lâm Tiểu Cảnh túm ra sau lưng mình, “Bá phụ ngài muốn ở bao lâu cũng được."
Ba Lâm hừ một tiếng, chắp tay sau lưng thẳng tiến thư viện.
Lâm Cảnh hướng bóng lưng ông le lưỡi, cái thư viện Huyết tộc bị ba mình lật nát rồi, lại còn hỏi Tây Mặc muốn thiệt nhiều khoáng thạch, vậy mà một câu cám ơn cũng không nói, da mặt thật là dày a!
“Ông là ba em, không được thiếu lễ phép như vậy." Tây Mặc buồn cười xoa xoa cậu, “Mai anh cùng với Dật Phong đi lâu đài cổ, em ở nhà cùng bá phụ nha?"
“Tôi cũng muốn đi lâu đài cổ!" Lâm Cảnh kháng nghị.
“Tụi anh là đi đánh nhau.” Tây Mặc nhẫn nại dụ.
“Tôi muốn đi!" Lâm Cảnh lẽ thẳng khí hùng cố tình gây sự.
“Được, cùng đi.” Tây Mặc thỏa hiệp, căn bản không có ý định cùng cậu ta giảng đạo lý.
Lâm Cảnh đã hài lòng, không chút nào cảm giác mình thực sự rất… ngây thơ.
Sáng hôm sau, Hàn Dật Phong vừa thấy Lâm Cảnh liền cau mày: “Sao cậu lại tới đây?"
“Tôi vì sao không thể tới?" Lâm Cảnh rất thất bại.
“Sao anh lại dẫn cậu ta đến?” Hàn Dật Phong trực tiếp bỏ qua Lâm Cảnh hỏi Tây Mặc.
Tây Mặc buông tay, biểu thị mình cũng rất vô tội.
"Hai người các anh thật đáng ghét!" Lâm Cảnh phẫn hận.
Tiểu khủng long từ trong túi áo Hàn Dật Phong thò đầu ra nhìn nhìn, lại rụt về tiếp tục ngủ.
"Đường Đường cũng đi, tôi vì cái gì không thể đi?" Lâm Cảnh cảm giác mình bắt được nhược điểm.
"Oa!" Lâm Cảnh kinh thán, vốn cho là phòng ngủ của tất cả Huyết tộc đều giống Tây Mặc, cái gì cũng màu đen với đỏ, tuyệt đối không ngờ đến, nơi vị Vua huyết tộc đang say ngủ này, cư nhiên là màu hồng nhạt!
Sàn đá thạch anh hồng nhạt, đèn treo hoa lệ hồng nhạt, còn có cái giường lớn cũng hồng nhạt.
“Vua Huyết tộc là nữ sao?" Lâm Cảnh hỏi ra lời trong lòng.
Tây Mặc cũng bị một màn trước mắt dọa sợ, nếu không phải cảm ứng được khí tức Huyết tộc mãnh liệt tại đây, hắn thậm chí cảm giác mình xong lầm vào phòng ngủ của tiểu thư quý tộc nào đó.
“Qua đó xem không?” Lâm Cảnh rướn cổ lên nhìn trên giường, rất ngạc nhiên.
"Ừ." Tây Mặc gật gật đầu, dẫn cậu đi tới.
Kéo ra rèm sa hồng nhạt, lại phát hiện trên giường còn một tầng chăn từ hoa hồng kết thành, Tây Mặc cảm giác mình hết biết nói gì rồi, thú vui của người này quả thực là cực phẩm.
Phất tay đem tới một cơn gió, thổi tan đống hoa hồng đó, kẻ ngủ say một ngàn năm rốt cục hiện ra.
Chỉ là...
"Á!" Đường Đường thét lên.
Tây Mặc và Hàn Dật Phong cũng khiếp sợ, sau đó nhanh chóng dùng tay che mắt người bên cạnh.
Lâm Cảnh bị che mắt còn trì độn nuốt nước miếng, đây là tên biến thái trong truyền thuyết sao! Cư nhiên không mặc quần áo, khỏa, khỏa thân ngủ cũng coi như xong đi, còn dùng dây lưng lụa thắt thành nơ bướm chỗ đó!
Ngao ngao ngao! Nhất định đầu óc hắn có vấn đề!
“Cái gì đây!” Hàn Dật Phong gầm lên, bảo bối nhà mình sao có thể dùng gene của thứ này phục chế, quả thực rất đáng khinh!
"Ta cũng thật không ngờ, hắn cư nhiên dâm đãng đến độ này.” Tây Mặc cảm thấy mặt mũi Huyết tộc sắp bị tên thần kinh này làm mất hết.
Hàn Dật Phong một phát kéo đống màn tơ phủ lên người hắn, mới buông tay đang che mắt Đường Đường.
"Ngươi tỉnh lại cho ta!" Tây Mặc gào.
Huyết tộc chi Vương ngủ an an ổn ổn, không một tia dấu hiệu thanh tỉnh.
Chắc không phải thật sự cần dùng phương thức thức tỉnh mỹ nhân say ngủ để đánh thức hắn chứ? Lâm Cảnh sắc mặt xám ngắt.
Nhớ lại một màn kia, cảm thấy, gớm chết đi được!