[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 69 : Vĩnh viễn cùng nhau

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Lâm Cảnh và Đường Đường mất ngủ cả đêm, đến sáng sớm mới chợp mắt.



Lúc Hàn Dật Phong cùng Tây Mặc vào nhà, liền thấy hai người cuộn trong một cái chăn to, ngủ vù vù.



Tây Mặc sắc mặt trầm xuống: "Bọn họ sao lại dựa vào một chỗ mà ngủ?”



“Dấm chua kiểu này anh cũng ăn?” Hàn Dật Phong khinh bỉ nhìn hắn.



“Phải đó.” Tây Mặc đáp cứ như đúng rồi.



Hàn Dật Phong im lặng lắc đầu, vừa định gọi Đường Đường, chợt thấy Lâm Cảnh trở mình, sau đó mơ mơ màng màng ôm Đường Đường, dùng cả tay lẫn chân cọ qua cọ lại, cuối cùng cư nhiên cọ vào trong áo ngủ.



Nhìn thấy tiểu sủng vật của mình bị người khác sỗ sàng, Hàn Dật Phong hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh quay đầu lại nhìn Tây Mặc: "Tôi cho anh biết một bí mật."



"Cái gì?" Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi.



"Lâm Cảnh lúc mười tám tuổi từng chủ động hôn Ngô Đồng!" Bí mật của Hàn Dật Phong quả nhiên rất kinh người.



"Cái gì?!" Tây Mặc giận tím mặt.



Hai người đang ngủ bị âm thanh gào thét này làm tỉnh, dọa cho lập tức ngồi thẳng, mờ mịt nhìn đằng trước.



"Đường Đường." Hàn Dật Phong xoa mũi cậu, “Anh đã về.”



"Chủ nhân!" Đường Đường tỉnh lại rất kinh hỉ, bổ nhào qua đu trên cổ Hàn Dật Phong.



Hàn Dật Phong điểm nhẹ mũi cậu, dẫn cậu ra khỏi phòng ngủ, trước khi đi ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Cảnh, trong ánh mắt mơ hồ có một chút vui sướng khi người gặp họa.



Tây Mặc đen mặt ngồi bên giường, một lời không nói nhìn Lâm Cảnh.



"Nhìn tôi làm gì?" Lâm Cảnh chẳng hiểu chuyện gì, sao người nào ánh mắt cũng kỳ quái như thế?



Tây Mặc thò tay nhéo má cậu, ngữ khí vô cùng phẫn hận: "Hôn cái đó rồi?”



"Hôn cái gì?" Lâm Cảnh trong lòng sợ hãi, đừng có nói lại trúng tà nữa nha.



"Hàn Dật Phong nói em từng hôn thằng khốn đó.” Tây Mặc lòng dạ hẹp hòi rơi vào bế tắc, “Hôn bao lâu? Hôn ở đâu?"



“… Anh thật nhàm chán." Lâm Cảnh đẩy hắn ra, cuộn mình vào chăn.



“Ra đây!” Tây Mặc dùng sức túm cậu ra, Lâm Tiểu Cảnh ra sức chống cự, bất quá lực lượng hai người chênh lệch quá lớn, cuối cùng vẫn bị bắt ra.



"Mau trả lời anh!” Tây Mặc kéo tay cậu đang che mặt ra, vừa định uy hiếp một chút, lại phát hiện người nào đó hốc mắt đỏ bừng.



"... Sao lại khóc?" Tây Mặc lập tức chột dạ.



"Cút!" Lâm Cảnh đem gối đầu ném vào mặt hắn, “Ông chính là hôn hắn rồi đó! Ghét ông thì nhà ngươi lăn đi!”



"..." Tây Mặc không nghĩ tới mình cư nhiên chọc giận cậu, vì vậy có chút sợ.


Lúc vừa nghe được tin tức, cho rằng chỉ là âm mưu khiến mình xuất hiện, nên mới luôn bỏ qua, nhưng mà cuối cùng, vẫn không nhịn được đến xem một lần.



Vốn hận nhất chuyện hắn lừa gạt mình, nhưng bây giờ, thật hi vọng đây hết thảy đều là giả dối, thật hi vọng hắn sau một khắc lại cười đùa tí tửng, nói bảo bối tới hôn một cái.



“Cùng ta tâm sự a.” Nặc Lôi vỗ vỗ lưng y, "Đừng khóc."



“Được.” Morris lau nước mắt, ngồi thẳng nhìn hắn, "Ngươi muốn nói chuyện gì?”



"Cái gì cũng được, ví dụ như… Nếu như lần này ta có thể không sao, ngươi có nguyện ý trở về, cùng ta một lần nữa bắt đầu?" Nặc Lôi hỏi.



“Được.” Morris gật đầu.



"Chúng ta sẽ cùng đến hải đảo lớn nhất Ma giới đại lục, khi còn bé ta từng đi qua, rất đẹp."



“Được.”



"Chúng ta còn phải cùng nhau bắt cá, sau đó cùng về nấu canh cá tiêu đen.”



“Được.”



“Chúng ta cử hành hôn lễ trên đảo, sau đó không cần thuấn di, ngồi khí cầu du lịch quanh trái đất."



“Được.”



"Đợi đến khi trời tối, chúng ta cùng ra bờ biển tản bộ, còn có thể ngắm ngân hà."



“Được.”



"Ngươi quét dọn phòng được không? Ta ghét quét nhà lắm!”



“Được.”



"Chúng ta cũng sẽ có em bé a, đọa thiên sứ cũng là song tính mà.”



“Được.”



“Còn nữa…” Nặc Lôi một tay xoa sườn mặt y, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của y, “Là chuyện quan trọng nhất, bảo bối phải chăm sóc tốt chính mình."



"... Được." Morris thanh âm run rẩy.



Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ, Morris nắm tay Nặc Lôi, mười ngón đan xen không muốn buông ra, nhưng vẫn ngăn không được độ ấm trong tay từng chút biến mất, cho đến cuối cùng trở nên lạnh như băng.



Người trước mắt ngày càng mơ hồ, dáng tươi cười ôn nhu cũng không còn, người từng ôm từng hôn, người đời này mình yêu nhất, rốt cục từng chút từng chút dung nhập không khí, rồi hoàn toàn biến mất.



Chiếc nhẫn trên ngón vô danh tay trái ẩn ẩn sáng lên, trên hắc bảo thạch được khảm trên đó, lộ ra màu sắc linh hồn Nặc Lôi.



Morris cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, cười đầy đắng chát.



"Về sau, chúng ta vĩnh viễn cùng nhau.”