Mã Phu
Chương 25 :
Ngày đăng: 16:00 18/04/20
Tuyết rơi nhiều, lại là ngày tết nên ra khỏi kinh thành đã không còn nhìn thấy bóng người ở trên đường. Rũ rũ tuyết đọng trên áo choàng, Mã Phu giảm tốc độ xe. Trên con đường tuyết phủ tầm hơn mười thước, một thân ảnh màu đen mạnh mẽ vô cùng bắt mắt đứng sừng sững giữa trời đất mờ mịt, trên vai có một khoảng trắng, nói vậy là đã chờ y một thời gian rồi.
Ngựa hí lên phát ra tiếng phì phì đầy khói dừng lại, Mã Phu ngồi ở trên càng xe nhìn thẳng về phía trước. Người đối diện cũng nhìn y không chớp mắt.
Dấu vết xe ngựa lưu lại dần dần bị tuyết bao phủ, tuyết đọng trên bờ vai người nị cũng càng ngày càng nhiều, không biết qua bao lâu, Mã Phu chịu không nổi lạnh đã mở miệng trước.
“Vị gia này, ngài cản đường của ta.”
Người đối diện không có phản ứng.
“Ai, Lục Đại tướng quân của ta à, trời lạnh ngài không ở nhà, chạy đến đây làm cái gì?” Cố ý thở dài thật lớn, Mã Phu tháo mũ lông của áo choàng xuống, hỏi han vô lại.
“Gia, không lẽ là ngài xót một vạn lượng bạc kia? Khụ, ta thề, ngân lượng vừa rồi tuyệt đối không tính đắt cho ngươi! Cái đó chính là giá hữu nghị rồi đó! Hay là…” Sờ sờ cằm, nheo mắt ngắm a ngắm, “… Ngài vẫn còn hứng thú với tiểu nhân? Muốn gọi ta về tiếp tục hầu hạ ngài? Không thành vấn đề, khách hàng quen, nếu hiện tại ngài không nhịn được, làm ngay trong xe này cũng OK! Hai lượng bạc một lần, giá như mọi lần. Gia, ngài xem, ngài thích ta dùng tư thế nào?” Nhẹ phất mã tiên trong tay, khóe miệng Mã Phu vẽ lên một nụ cười tự giễu.
Ánh mắt hắc y nhân rơi xuống đất, thần sắc kia xem ra cũng có ba phần khổ sở.
“Đến đây đi! Đừng nhiều lời nữa, trực tiếp cho lão tử một đao, lão tử đi xuống tìm lão diêm vương chết tiệt kia tính sổ! Hỏi hắn có phải đầu óc hồ đồ hay không, nhưng lại làm cho lão tử trở nên xấu xí còn nghèo khổ như thế! Đến đây đi đến đây đi, sớm động thủ, chờ ta đầu thai kiếp sau, biến thành một hồ ly có tiền có thế mê chết ngươi! Chơi đủ ngươi, sẽ một cước đá văng ngươi! Ta thao! Ngươi chờ đi! Mười tám năm sau lão tử sẽ trở lại đùa chết ngươi!”
“Ta không nghĩ giết ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta…”
“Nếu ngươi không động thủ liền cút ngay cho ta! Ngươi chưa từng nghe qua chó tốt không đỡ lộ sao!” Mã Phu khàn giọng mắng.
“Ngươi sẽ không đi gặp lí thành hưng đúng hay không.”
“Vì cái gì không đi? Tiểu tử hắn lại không phải không có lương tâm giống như tiểu tử ngươi! Xùy! Lục tiểu gia, ngươi không cần ta, không cho phép ta nhớ ngươi, đến ngay cả việc ta kết bạn ngươi cũng muốn ngăn cản? Ngươi là gì của ta chứ!” Cười nhạo, bốc tuyết đọng trên càng xe tùy tiện lau lau lên mặt, ra sức xoa bóp vài cài, khuôn mặt bị chà xát đỏ ửng lên.
“Ta không thể cho ngươi đi gặp hắn, ta đã làm đến bước này, không thể cũng không cho phép lưu lại cái gì uy hiếp.”
Lục Phụng Thiên lại tới gần từng bước, Mã Phu cười nhạo ưỡn ngực…