Mã Phu
Chương 26 :
Ngày đăng: 16:00 18/04/20
Cúi đầu nhìn nam nhân tựa lên cửa xe vừa cười vừa hộc máu, nam tử ngang tàng tám thước lẩm bẩm nói:
“Ta đã từng nghĩ đến rất nhiều phương pháp, tỷ như phế đi ngươi, nhốt ngươi vào trong mật thất sau phòng ngủ của ta, cả đời dưỡng ngươi. Ta cũng từng muốn biến người thành ngu ngốc, dưỡng ở trong phủ. Ta thật sự không muốn giết ngươi…, lại không hề nghĩ tới ngươi sẽ nghe lén, ta vốn thật sự chuẩn bị đưa ngươi đến trấn nhỏ ở biên cương, sau này cũng sẽ thường xuyên đi tìm ngươi, ta nghĩ đây chính là phương pháp tốt nhất. Chính là ngươi vì sao phải nghe lén chứ…, lời nói ta cố ý nói cho người khác nghe, kết quả lại cho ngươi nghe thấy được…”
Nam tử đứng thẳng dậy, “Ta không nghĩ ngươi sẽ thật sự không luyện công phu trong bí tịch, lúc trước ngươi quá độ công lực cho ta, thủ pháp sử dụng cực kỳ tương tự bí tịch, ta nghĩ đến…”
“Đừng…, Mã đại ca.”
Thân ảnh màu đen giống như một mạt u linh, càng đi càng xa, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy.
Nam nhân bị thương cười không ngừng, máu chảy bên khóe miệng cũng không thèm lau. Cười đến cả người co lại thành một đống.
Tuyết bay nhìn như vô tình lại có tình giống như đang an ủi nam nhân, nhẹ nhàng rơi xuống trên người y, từng chút từng chút bao trùm lấy y, bông tuyết ôn nhu vì muốn lau đi nước mắt của y, liền tiếp bay tới trên mặt, khóe mắt y, đợt đầu bị hòa tan, đợt sau lại tiếp tục bay tới, cho đến khi lệ trên mặt người nọ đều biến thành băng.
Mã Phu không thể đi xa, nội thương, tâm úc, thể hư, phong hàn, nóng lên, mấy chứng đồng phát, bệnh đến như núi, làm cho Mã Phu té xỉu trước cửa một nông hộ cách kinh thành không xa. Chủ nhân nông gia hảo tâm đỡ y vào nhà mời thầy thuốc đến cho y. May là ngân phiếu trong ngực Mã Phu đủ dùng, chủ nhân nông gia cũng không phải sầu tâm tìm không ra tiền thuốc men, chủ nhân hàm hậu tận tâm hết sức hầu hạ người bệnh, cho đến khi y có thể đứng dậy. Mã Phu lòng mang cảm kích, muốn đưa hắn ngân lượng, chủ nhân nông gia cười ngây ngô chỉ lấy một lượng bạc coi như phí tá túc, đưa hơn cũng không chịu lấy. Mã Phu thấy hắn tâm tính thiện lương, liền hỏi hắn có thể cho y ở đến khi thân thể khỏe hẳn không, chủ nhân nông gia cười nói đại huynh đệ ngươi cứ việc ở.
Người sao có thể thích một người như thế? Sao có thể!
Tiểu Tứ tử, ngươi cũng biết ta hận người nhiều thế nào! Ta hận ngươi vì cái gì muốn mang ta về phủ, vì cái gì muốn cho ta cảm thấy ngươi ba phần tình ý, khi đó nếu ngươi nói ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta thật sự có thể cười cười xoay người rời đi coi như cái gì cũng không phát sinh. Nếu đối ta vô tình, cần gì phải gạt ta chứ? Ta đáng giá cho ngươi lừa sao?
Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy mọi người với ngươi giống nhau, đối cảm tình nói quên là có thể quên, thứ gì cũng không quan trọng bằng quyền lực tiền tài. Chính là ngươi cũng biết, người trên đời cũng không phải đều giống như ngươi ––– có tài có mạo có dã tâm muốn bao nhiêu thật tình đều có thể nắm ở trong tay. Trên đời này cũng có người giống như ta, bộ dáng nhục nhã, không có nhiều học thức, không có quyền lực cùng tiền tài, không dám hy vọng xa vời gì nhiều, chỉ cần có người chịu trả giá một chút tình, cho dù là dùng hết tất cả dâng ra rất cả cũng chẳng qua chỉ là vì cầu được một phần tình của người nọ mà thôi!
Lục Phụng Thiên, ta không ngại ngươi lợi dụng ta, không ngại ngươi lấy ta làm đá kê chân, chính là ngươi không nên đùa bỡn tình cảm của ta, không nên biết rõ ta đối với ngươi xuất phát từ nội tâm lại còn lấy hứa hẹn giả dối lừa gạt ta. Ngươi nhẫn tâm xiết bao!
Tiểu Tứ tử, ngươi cũng biết, ta thích ngươi bao nhiêu còn có không cam lòng bấy nhiêu!
Cảm tình có thể cho một người làm chuyện hồ đồ, nhưng không cam lòng lại có thể khiến người làm chuyện độc ác, Tiểu Tứ tử, ngươi chơi ta rồi nghĩ bỏ rơi ta như thế sao? Cảm tình của Mã Phu ta là có thể lấy rồi lãng phí như vậy? Ta thích ngươi, muốn sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc với ngươi cả đời, cho nên ta sẽ không hủy diệt ngươi. Nhưng, ngươi nghĩ rằng ta sẽ liền ngoan ngoãn rời đi thành toàn ngươi như thế sao? Ha hả, vậy ngươi sai lầm rồi. Lão tử không phải người thiện lương gì, năm đó cũng là nhìn ngươi đáng thương mới vươn tay ôm lấy ngươi, ngươi lại tha ta xuống nước, biến ta thành như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thành thỏ nhị gia buổi tối không ôm nam nhân liền không ngủ được, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cứ như vậy học đại tình thánh ôm ấp một trái tim tan nát sao? Ha ha, đừng làm ta buồn cười, ta là một thô nhân, sẽ không ngâm thi chỉ xướng than thở nỗi đau trong lòng ta, ta nếu nhận định ngươi thì sẽ không bao giờ buông tha!
Tiểu Tứ tử, ta biết ngươi rất nhanh sẽ hối hận, hối hận vì sao ngày đó không dứt khoát với ta! Nhưng, ngươi cũng sẽ rất may mắn, may mắn ngày đó không thật sự muốn mạng của ta. Nếu không, ngươi cứ chờ phủ đất cùng ta đồng mệnh uyên ương đi! Ha ha!