Mã Phu
Chương 29 :
Ngày đăng: 16:00 18/04/20
Mã Phu trong mơ hỗn loạn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa đang di chuyển.
Đầu vừa chuyển, nhìn thấy bên cạnh có một người đang ngủ, một người mà hắn có chết cũng không quên được.
Trên đường, Mã Phu biết Lục Phụng Thiên là bởi vì bảo hộ Thái Tử điện hạ đi tuần mà bị thích khách đâm bị thương, rơi xuống thuyền rồng, trên đường bám vào một khúc gỗ trôi đến tứ trấn.
Hỏi hắn quay về kinh thành để làm gì, Lục Phụng Thiên nói cho y, nếu thích khách có dũng khí công khai ám sát Thái Tử, hiển nhiên trong kinh mỗi vị hoàng tử đều có mưu tính trước, vì ngăn ngừa chuyện đoạt cung có thể xảy ra, hắn phải trở lại kinh thành để khống chế binh vệ phòng ngự thành và cấm vệ quân trong cung. Mã Phu thế mới biết Lục Phụng Thiên vừa kiêm nhiệm chức trách thủ lĩnh kiêu kỵ đô úy. Xem ra Lục hoàng tử ngày xưa và Thái Tử điện hạ bây giờ đều đối với hắn tín nhiệm, lại đem toàn bộ binh lính bảo vệ thành và cung điện đều giao cho hắn.
“Mã Phu.”
“Ân?”
“Ngươi đã ngủ chưa?”
“Còn thiếu chút nữa.”
Khóe miệng nam nhân cong lên, “Nếu như lần này ta không gặp ngươi, thì ngươi sẽ tới kinh thành tìm ta à?”
“Phải. Chờ khi ngươi thất thế, thân thích xa lánh. Ta sẽ tới đem ngươi đi.”
Trong mắt nam nhân cũng mang theo một loại ý cười nói không nên lời, như là hận hoặc như là oán, “Ngươi thực sự không oán ta?”
“… Oán, sao lại không oán. Thế nhưng oán có là cái gì, oán có thể đem ngươi trở về không? Ta không có thói quen dài dòng, thích chính là thích, ta thích ngươi, ngươi không thích ta, chính là ta không may! Ta cầu ngươi, ngươi đồng ý muốn ta, lòng ta thật đau khổ nhưng lại vui vẻ. Ta là tự mình chịu tội, ngươi cũng đừng quản.” Mã Phu trở mình, muốn ngủ.
“Vậy… Nếu như ta không muốn ngươi thì sao?” Nam nhân để tay trên thắt lưng y.
Bỗng nhiên, một bộ áo choàng mềm mại, được làm bằng da cáo rất ấm áp được phủ lên người y, người nọ vươn hai tay đem cổ áo choàng lật lại vây quanh cổ y, thuận lợi giúp y đem dây lưng buộc lại.
Mã Phu đột nhiên đực mặt ra, vẫn còn ngẩn ngơ, cả người lăng lăng, mặc hắn đem áo choàng buộc lại.
Một lát, mới ấp úng hỏi một câu:” Ngươi… Không lạnh sao?”
Nam nhân quay lại nhìn y một cái, “Ta so với ngươi cường tráng hơn nhiều. Ngươi nhìn ngươi gầy quá, lại nhiều tuổi nữa! Cũng không biết cuộc sống hồi trước của ngươi vượt qua như thế nào. Này cho ngươi, giữ lại đi.”
“Còn có thể vậy sao…,đổi lại ngươi là ta, sợ ngươi đã sớm bị gió thổi bay rồi!” Mã Phu lầu bầu nói, khóe mắt lay động các nếp nhăn trên mặt khi cười. Bất ngờ, y tựa hồ nhìn thấy rèm cửa sổ của cỗ kiệu lay động.
Đến phủ Thái Tử, Biện Thanh Nghi được nha hoàn đỡ xuống kiệu, cố tình vô ý nhìn thoáng qua áo choàng khoác trên người Mã Phu đứng bên cạnh, cười yếu ớt đối với phu quân nói: “Ngươi đối với Mã tiên sinh thật đúng là tốt, kiện áo choàng lần trước ta cầu ngươi cho ta, ngươi nói của Thái Tử ban thưởng không nên tặng người khác, không nghĩ tới Mã tiên sinh chỉ là ngồi ở trên ngựa bị chút gió thổi qua, ngươi liền đau lòng đưa cho y. Sớm biết như vậy, ngày hôm nay ta cũng cưỡi ngựa mà tới.” Nói xong, liền cúi đầu cắn môi.
Lục Phụng Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày, vươn tay nâng cánh tay của Biện Thanh Nghi, hòa nhã nói: “Áo choàng làm bằng da cáo của ngươi không phải đã có vài kiện rồi sao, Mã Phu một kiện cũng không có, phương bắc khí trời rất lạnh thân thể y cũng không tốt, ta lúc này mới cho y. Ngươi đừng buồn, lần sau ra ngoài gặp phải áo choàng tốt sẽ đem về cho ngươi vài kiện.”
Biện Thanh Nghi ngẩng đầu, có điểm dỗi hờn nói: “Kia không giống với. Ta cầu ngươi, ngươi lại không cho, còn y không cần mở miệng ngươi lại chủ động tặng y, cho dù ngươi mua cho ta vài kiện giống nhau như đúc, thì ý nghĩa cũng không giống!”.Nói xong, vành mắt đã đỏ lên.
Sờ sờ mặt, Mã Phu cảm thấy một màn này sao không được tự nhiên.
Ngay khi người tiếp khách tiến tới, Lục Phụng Thiên cùng Biện Thanh Nghi đang chuẩn bị đi vào phủ Thái Tử, hắn thấy Mã Phu đột nhiên tiến đến bên cạnh hắn kề sát vào lỗ tai hắn, rồi mới chợt nghe người nọ thấp giọng nói một câu:
“Ngươi diễn không mệt sao? Ta trở về đây, phủ Thái Tử cũng không phải là nơi người như ta có thể đi vào. Có gì muốn nói, ngươi buổi tối tới tìm ta là được rồi.”
Nói xong, chỉ thấy Mã Phu vỗ vỗ cái mông xoay người lên ngựa, cũng không chào hỏi mà nghênh ngang đi.