Mã Phu

Chương 30 :

Ngày đăng: 16:00 18/04/20


Nhìn người nọ dưới ngọn đèn u ám đang uống một loại rượu lâu năm thứ phẩm với vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, Lục Phụng Thiên bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Từ ngày ấy đến nay đã qua mười năm, hắn cùng người nọ đã tiến từng bước mới đi đến quan hệ như hôm nay. Mười năm rồi, hắn đối với người nọ tình cảm ngày càng phức tạp, phức tạp đến nỗi hắn mỗi lần nhìn lại sẽ có một loại cảm giác kỳ lạ.



“Ngồi.” Dùng cằm chỉa chỉa cái ghế trước mặt.



Lục Phụng Thiên theo lời ngồi xuống.



“Binh phù đâu?” Lục Phụng Thiên đi thẳng vào vấn đề mà hỏi thăm.



“Ở trong người ta.” Mã Phu không có phủ nhận.



Lục Phụng Thiên gật đầu, “Ngươi quỳ xuống cầu ta mang ngươi trở về, là đang diễn trò?”



“Cáp, diễn trò? Ngươi cho rằng ta lúc ấy là đang diễn trò?”



Lục Phụng Thiên không nói.



“Diễn trò không phải là ngươi sao? Trên đời nào có chuyện khéo như vậy, cho ngươi vừa lúc trôi tới thì ta đang thả câu bên bờ sông. Ngươi cho ta là người ngu ngốc sao? Ngươi thân là Tam Phẩm Hộ Quốc tướng quân, đi cùng với Thái Tử trên thuyền rồng, nếu như ngươi rớt xuống sông, trên thuyền có binh lính sao không cứu ngươi? Ngươi vết thương mặc dù rất sâu nhưng lại tránh được chỗ yếu hại, với công lực của ngươi không có cách tự cứu sao? Lại nói ngày Thái Tử bị đâm là một ngày sấm chớp mưa bão nước sông cuồn cuộn, nhưng ta mỗi ngày ngồi ở bờ sông, khí trời đều rất tốt!” Liếc mắt nhìn người nọ, rót một chén rượu, đưa đến bên môi.



“Ngươi cứu ta lên là biết ta tới tìm ngươi à?”



Mã Phu gật đầu.



Lục Phụng Thiên nở nụ cười, “Đích xác, ta rớt xuống sông là giả, bảo hộ Thái Tử bị đâm là thật. Nhận từ kinh thành một lá thư đang suy nghĩ làm sao tìm được ngươi, vừa lúc thuyền rồng của Thái Tử cách trấn nhỏ chỗ ngươi ở không xa, thuận theo dòng sông nhiều lắm mất ba canh giờ. Lấy cớ mê hoặc kinh thành để cùng thương lượng với Thái Tử, sau đó nhảy xuống sông ôm khúc gỗ đang trôi, vì để giống như thật, khi tới gần trấn nhỏ ngươi đang ở, ta còn cố ý ôm khúc gỗ đang trôi hung hăng đụng phải một chút ngay trán, tạo thành hôn mê giả. Không nghĩ tới lại cho ngươi xem chê cười rồi.”



“Chê cười? Cũng không biết là ai đang xem ai. Hắc, tiểu tử, người vợ kia có phải không thỏa mãn được ngươi hay không? Ngày đó… Ngươi chắc nhịn đã lâu!” Ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn, trêu chọc hắn nói.



Lục Phụng Thiên nghe vậy cười ha ha, “Nàng cũng không phải là ngươi, nàng là tiểu thư khuê các, là cô gái chưa xuất giá sao có thể tùy tiện cùng ta phu thê chi thật. Không giống ngươi, ta chỉ cần sờ ngươi hai cái là hạ thân của ngươi liền có thể bắt đầu ngạnh lên.”


“Lục…,”



“Cái gì? Ngươi muốn nói cái gì? Nói đi, ta đang nghe đây.” Nam nhân dừng lại ngón tay.



“Ta… Thích ngươi,… Không nên như vậy đối… Ta.”



Từ trong mũi hừ ra một tiếng cười, “Nếu thích ta vì cái gì phải trộm binh phù của ta? Ngươi như vậy là hại ta có biết không? Nếu như trong khoảng thời gian này không tìm được ngươi, lúc ta cần đến binh phù nhưng lại không tìm được, ngươi hẳn biết là ta phải nhận được kết quả gì? Ngươi làm vậy là trả thù ta không phải sao!”



” Đều không phải…, ta chỉ là muốn… ngươi đem ta đặt ở… Trong lòng, ta mong muốn… Có thể được đến với ngươi…, ta là thật tâm thích… Ngươi, Tiểu Tứ tử…” Khóe miệng Mã Phu lộ ra nụ cười khổ.



“Ngươi không muốn sống chịu tội thì nói cho ta biết binh phù ở nơi nào. Nói ra, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua thả ngươi ly khai… Mã Phu, đừng cho ta hận ngươi !”



“Hận? Ha ha… Ha ha! Không chiếm được tình yêu của ngươi ái, được… Hận của ngươi cũng không sao, đến đây đi, oan gia của ta…, mệnh này của lão tử… Giao cho ngươi!” Cười cố ý tung ra một cái mị nhãn khó coi, nhắm mắt lại, chờ thừa nhận hết tất cả.



“Ngươi có dũng khí ! Ngươi nếu thật có thể nhẫn nhịn tiếp, ta sẽ lưu ngươi lại dưỡng trong phủ để làm kỹ nữ vui đùa!” Lục Phụng Thiên tức giận nảy sinh ác độc.



“Thao! Ngươi không phải đã sớm… đem ta bán rồi sao!” Nhẫn xuống đau đớn, lúc này cắn gối đầu chửi.



“Ngươi đây là tội gì? Ta đâu đáng giá để ngươi liều mạng như thế? Ngươi thật tâm thích ta đến vậy sao? Ngươi có biết cái gì gọi là vật cực tất phản hay không? Ngươi bức ta như vậy, chẳng những không thể làm cho ta cảm nhận được chân tình của ngươi, ngược lại làm cho ta ngày càng chán ghét ngươi có biết hay không? Nói cho ta biết binh phù ở nơi nào, ta đã không có bao nhiêu tính nhẫn nại nữa! Mã Phu! Ngươi nghe thấy được không !” Trên mặt nam nhân đã không còn thong dong như lúc trước, hiện lên chính là lo lắng cùng căm hận.



Mở mắt ra, quay đầu lại, bày ra một bộ dáng tươi cười, “Ha hả, những điều này… ta đều… Biết. Thế nhưng… Ta không cam lòng, ngươi đến đi, nhìn ngươi…Còn có thủ đoạn gì, muốn giết chết ta, ngươi… Theo ta cùng chết, muốn thì… Chúng ta cùng nhau sống! Ngươi đời này… liền… Đừng nghĩ vứt bỏ ta… Ha hả.”



“Ngươi!” Luôn luôn lạnh lùng trấn tĩnh Lục Phụng Thiên cũng không thể nào kiềm chế tức giận đến thân thể phát run, “Được! Chính ngươi không muốn sống ta sẽ thanh toàn cho ngươi !”



“Thiết! Cũng không biết là ai ngạnh đứng lên… Thẳng đâm lão tử bắp đùi, muốn thì thượng,… đừng nhiều lời vô ích!” Mã Phu vẻ mặt trắng lại, mạnh miệng cười.



Lục Phụng Thiên tức giận cười lạnh ra tiếng.