Ma Thiên Tiền Truyện
Chương 27 : Hung đảo thiên (27)
Ngày đăng: 12:08 19/04/20
"Mơ tưởng!" Đột nhiên một tiếng xé gió truyền tới, đồng thời một vật hình mâm tròn lao qua, xoay tít đập xuống đầu một tên giáp sĩ gần đó. Tên giáp sĩ này không đeo mũ giáp, còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất, nơi xương sọ còn cắm một mảnh xương thú, nhìn giống một loại phi tiêu dạng lớn.
Một kích này, làm cho đám giáp sĩ cạnh đó giật mình.
Lúc này, rốt cục Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân mang theo mười mấy người chạy tới, cộng thêm gần trăm tên tù phạm còn sống sót, lập tức vây lấy đại hán áo đen và hơn ba mươi tên giáp sĩ còn sót lại. Thấy cảnh này, gương mặt đại hán áo đen tái mét đi, trong lòng hiện ra một chút tuyệt vọng. Còn Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân lại liếc mắt nhìn nhau rồi cười lên ha hả.
"Không cần nhiều lời nữa, tất cả mọi người đồng loạt ra tay, giết toàn bộ những kẻ của triều đình này cho ta." Đôi mắt lão giả họ Vân ánh lên mấy tia sáng lạnh, đằng đằng sát khí quát. Lão cũng là tù phạm ở đây, lại là người bị đày tới nơi này sớm nhất, oán hận với triều đình cũng sâu nhất, thế nên đương nhiên lão muốn giết tất cả những kẻ này.
"Coi chừng tên áo đen kia, đoản kiếm trong tay y chính là một kiện Phù khí, y chính là một Luyện Khí Sĩ." Độc Nhãn Long nhìn đại hán áo đen một cái, lớn tiếng nhắc nhở.
"Phù khí!" Thượng bang chủ và lão giả họ Vân nghe lời này thì thần sắc đại chấn, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào đoản kiếm trong tay đại hán áo đen.
Trong đám người, Liễu Minh nghe vậy cũng đưa mắt nhìn y.
Lời này của Độc Nhãn Long làm cho không ít người chú ý, thế nhưng một tên Luyện Khí Sĩ cũng chẳng thay đổi nổi cục diện hiện tại.
"Giết!" Những tù phạm trên Hung Đảo hét lên một tiếng, đại chiến lại bắt đầu.
Tuy rằng trong lòng đại hán áo đen đã có phần tuyệt vọng, thế nhưng đương nhiên y không cam lòng khoanh tay chịu chết, những giáp sĩ bên cạnh y cũng vậy.
Thế nên, trận chiến này còn thảm khốc hơn vừa nãy rất nhiều.
Phốc!
Sau khi đại hán áo đen ngăn được màn mưa tên thì thở sâu một hơi, trong mắt lộ ra nét kiên quyết, thân thể khẽ động, xoay người lao như điên về hướng thuyền Ô Mộc.
Thượng Bang chủ thấy vậy thì giật mình, lập tức phản ứng, định đuổi theo.
Đúng lúc này, đằng sau một đống loạn thạch đột nhiên bắn ra một đạo đao mang sáng như tuyết, cắm chặt xuống đất, đâm thủng bắp chân đại hán áo đen làm cho y lập tức chững lại, kêu lên một tiếng rồi nửa quỳ xuống đất. Một thân ảnh thấp bé nhảy ra, phóng nhanh tới trước người đại hán áo đen. Lúc này, y mới nhìn rõ, kẻ vừa ám toán mình là một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, y cố nén đau nhức nơi chân, hung quang trong mắt đại thịnh, gắng sức dồn số Nguyên lực cuối cùng vào đoản kiếm trong tay. Trong chốc lát, một đạo kiếm quang vô hình hiện ra, đâm thẳng xuống ngực Liễu Minh.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia sáng trắng, hắn hít sâu một hơi, hào quang quanh người sáng lên, bắp chân thô hơn một vòng, ngoài da hiện lên mấy sợi gân xanh. Tiếp đó hắn dẫm mạnh xuống đất, cả người hóa thành một bóng xám, nghiêng người tránh công kích của đối thủ. Chỉ thấy một màn huyết quang hiện ra, ngực Liễu Minh bị kiếm mang cắt qua, để lại một vết máu nhàn nhạt.
Tiếp đó, Liễu Minh nhíu mày, vung tay áo lên, một bóng trắng hiện ra, chui vào cổ họng đại hán áo đen, tiếp đó nơi sau cổ y chợt hiện ra một đoạn mũi đao nhọn. Chuôi đao còn gắn với một sợi tơ mờ, đầu kia nối với cổ tay phải Liễu Minh.
Trên gương mặt đại hán áo đen hiện ra nét không thể tin nổi, thân thể mềm oặt đi, ngã xuống đất.
"Không có khả năng, tại sao ngươi lại. . . nhìn thấy được. . ." Hai tay đại hán áo đen ôm lấy cổ hòng, miệng phát ra mấy tiếng rên rỉ đứt quãng. Phù Khí trên tay y là Vô Ảnh Kiếm, có thể phát ra một lớp khí mang đặc biệt, ngoại trừ Nguyên lực Luyện Khí Sĩ, người bình thường không thể thấy được.
Liễu Minh lạnh lùng nhìn đại hán áo đen, tay rung lên, bạch quang lóe lên một cái, cốt đao từ cổ đại hán áo đen bắn ngược lại.
Thân thể đại hán áo đen run rẩy một lúc dưới đất một hồi, sau đó hai mắt trợn trừng, không còn cử động nữa.
Tất cả chuyện vừa rồi xảy ra cực kỳ nhanh chóng làm đám người Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân chỉ kịp lắp bắp kinh hãi.
"Là ngươi!" Tinh quang trong mắt Thượng Bang chủ lóe lên, nhìn kỹ càng từ trên xuống dưới, như mới nhìn thấy Liễu Minh lần đầu vậy.