Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 28 : Hung đảo thiên (28)

Ngày đăng: 12:08 19/04/20


Lão giả họ Vân gương mặt vẫn còn chút đỏ ửng, ánh mắt như đao, lạnh lùng nhìn Liễu Minh.



"Hai vị bang chủ, dựa theo ước định mà hai người vừa nói thì thứ này sẽ thuộc về ta có phải không?" Liễu Minh thản nhiên đối mặt với ánh mắt hai người, cúi xuống nhặt thanh đoản kiếm của đại hán áo đen, lạnh nhạt nói.



"Nếu như Liễu huynh đệ đánh chết người này, vậy thì đương nhiên có thể lấy toàn bộ những vật trên người y." Ánh mắt Thượng bang chủ hiện chút tinh quang, chợt khẽ cười nói.



"Đa tạ bang chủ." Liễu Minh vuốt nhẹ thân kiếm một lát rồi mới cẩn thận cất vào túi bên hông.



Thượng Bang chủ liếc Liễu Minh một cái rồi quay người chạy sang các chiến đoàn khác, lão giả họ Vân và hai bang chúng Hạc Pha Đường Bang cũng lạnh lùng nhìn hắn vài lần rồi mới đi ra.



Khi thấy mấy người này đi xa, Liễu Minh mới thở dốc một hơi, sắc mặt tái nhợt đi. Một kích đánh chết đại hán áo đen vừa rồi, hắn đã vận dụng bí thuật kích phát tiềm năng, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, có lẽ sự cắn trả đã bắt đầu diễn ra. Cũng may trong cơ thể hắn đã hình thành Nguyên lực, bây giờ một dòng khí xanh biếc đang chầm chậm chảy xuôi trong các kinh mạch hắn, làm giảm bớt sự đau đớn do cắn trả tạo ra. Chậm rãi hít thở vài cái, sắc mặt hắn mới hồng hào lên một chút. Tiếp đó, hắn khẽ động thân mình, chạy về hướng một nhóm người khác.



Đại hán áo đen vừa chết, những giáp sĩ còn lại đã không còn chút ý chí chiến đấu nào cả, dưới công kích của đông đảo tù phạm Hung Đảo, lần lượt từng người một ngã xuống.



Thượng bang chủ rút đoản thương ra khỏi ngực một tên giáp sĩ. Lúc này, trên bờ biển đã không còn mấy người còn sống nữa. Chém giết liên tục như vậy, tới tù phạm Hung đảo cũng chỉ còn lại sáu bảy mươi người mà thôi.



"Thắng rồi! Chúng ta đã đoạt được thuyền Ô Mộc!" Trên mặt một tên tù phạm ngẩn ngơ một chút rồi lập tức lộ ra nét vui sướng. Niềm hân hoan mau chóng lan ra khắp những tên tù phạm, trong phút chốc, đám tù phạm sống sót hoan hô vang cả bãi biển. Thượng Bang chủ, lão giả họ Vân và Độc Nhãn Long cũng nhìn nhau, trong mắt lộ nét hưng phấn. Có thuyền Ô Mộc, tức là bọn họ đã có thể trở về thế giới bên ngoài, không cần cả ngày lo lắng hãi hùng trên Hung Đảo này nữa, cũng không cần sống trong chém giết nữa.



Trong mắt Liễu Minh cũng hiện nét vui mừng, thế nhưng hắn vẫn có thể kiềm chế, hít một hơi thật sâu, mắt nhìn hai chiếc thuyền Ô Mộc đang neo gần đó, sắc mặt chợt biến đổi.



"Không tốt, trên thuyền có người!" Chẳng biết từ lúc nào, từ trên thuyền Ô Mộc bỗng bốc lên từng đợt khói xanh và ánh lửa mờ mờ đang nhen nhúm.



"Có người đốt thuyền!" Sắc mặt Liễu Minh đại biến, thân hình khẽ động, lao như bay tới một chiếc thuyền.




Lúc này nếu còn ở trên đảo thì chỉ còn con đường chết, chỉ có tranh thủ thời gian rời xa Hung đảo này mới còn một chút đường sống.



"Tránh ra!" Lôi Mãnh cầm một cái rìu to, gạt Thượng Bang chủ ra, Keng!" một tiếng đã chém vào khóa sắt. Chỉ thấy tia lửa bắn ra bốn phía, chiếc khóa to như cánh tay đã bị chặt đứt.



"Tốt, mau chèo thuyền rời khỏi nơi này!" Thượng bang chủ ôm một mái chèo gầm lên.



Đám tù phạm thấy vậy cũng cố gắng ổn định thân thể, tóm lấy một mái chèo gần mình rồi liều mạng chèo thuyền.



Lúc này, trên mặt biển đã hiện ra vô số cột nước. Cũng may mà thuyền Ô Mộc đã đi được một quãng nên cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Trên mặt biển, chợt hiện ra một vòi rồng cực lớn, phát ra âm thanh như dã thú gầm rú, làm cho người nghe run sợ.



"Đừng bị chúng ảnh hưởng! Chèo nhanh lên!" Lão giả họ Vân tuy rằng tuổi già nhưng cũng chen vào đám người, bắt đầu chèo thuyền.



Cuối cùng dưới sự hợp lực của mọi người, thuyền Ô Mộc đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, từ từ rời khỏi Hung đảo. Tuy rằng nước biển xung quanh vẫn đang cuồng bạo, thế nhưng thân thuyền đã từ từ bình ổn lại.



"Bây giờ còn chưa an toàn! Tiếp tục chèo!" Lão giả họ Vân tiếp tục thúc giục.



Dưới sự hợp lực của mọi người, thuyền Ô Mộc cho dù không có buồm nhưng vẫn mau chóng rời khỏi hải vực Hung Đảo.



"Nhìn Hung đảo kìa!" Một tên tù phạm chỉ về hướng Hung đảo, ánh mắt lộ nét sợ hãi.



Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này trên mặt đất Hung đảo đã hiện ra hơn mười khe hở, mặt đất không những không sụp xuống mà còn giống như bị một cự nhân xé ra làm mấy mảnh. Mấy ngọn núi cao cũng như bị ai đó bẻ đôi, nước biển tràn vào. Cột nước trong lòng khe hở dâng lên, đẩy mấy ngọn núi đổ lên, rồi lại rơi xuống biển bắn ra vô số bọt nước.