Ma Tồn

Chương 245 :

Ngày đăng: 09:47 18/04/20


Ánh mắt Ma Tôn đảo một vòng quanh phòng, tất cả các đại hán đều sợ hãi bảo vệ đao kiếm của mình, sau đó mồm năm miệng mười góp ý : “Đại nhân, tôi thấy tiểu cô nương này không thích hợp vung đao múa kiếm, hay ngài cho cô ấy một sợi roi đi.”



Người làm roi lập tức đen mặt : “Roi khó học lắm, tiểu cô nương tự đánh trúng mình thì phải làm sao, hay mua nhuyễn kiếm ấy.”



Người rèn nhuyễn kiếm vội xua tay : “Nhuyễn kiếm không được đâu! Lưỡi vừa bén lại không có vỏ, eo tiểu cô nương thon như vậy, quấn hai vòng cũng lỏng, lỡ như cắt phải cô ấy thì sao, hay là lấy chủy thủ nhé.”



Người bán chủy thủ giật mình : “Chủy thủ có ích gì đâu! Người ta nói dài tấc nào mạnh tấc ấy, tiểu cô nương để chủy thủ trên người, sau này người ta làm hại cô ấy, chủy thủ còn chưa kịp lấy ra, ta thấy mua ám khí thì hơn.”



Đề nghị này nhất loạt được tất cả đồng ý, vì... trong tiệm binh khí này đâu có ám khí, bên ngoài mới có...



Đông Phương Thanh Thương im lặng, trong lúc chúng nhân chờ Ma Tôn lên tiếng, Hoa Lan nhỏ đã nói trước: “Ám khí được đó.” Nàng quay đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, nhón chân áp vào bên tai hắn, nhưng Đông Phương Thanh Thương đứng thẳng nên Hoa Lan nhỏ nhón đến thẳng chân mà vẫn còn thiếu một chút, hắn nghiêng mắt nhìn nàng, sau đó khẽ cong eo, để miệng Hoa Lan nhỏ kề bên tai nàng.



“Đại ma đầu, dù sao ngươi cũng muốn mua vũ khí cho ta, ta thấy vũ khí không đánh mà uy là tốt nhất.” Hoa Lan nhỏ nói: “Ta nhìn yếm Thiên hương bán bên ngoài lâu rồi, thấy cũng được lắm, hay là...”



Ma Tôn đại nhân bèn quay đầu, cũng kề bên tai nàng nói: “Bổn toạ sắp về Ma giới, người Ma giới đã dám thi chú với bổn toạ, chắn chắn không tránh khỏi ác chiến.”



Giọng hắn không rõ tốt xấu: “Tiểu hoa yêu, ngươi muốn mặc một chiếc yếm, trơ mông cùng bổn toạ đi chém giết à?” Hắn cong môi: “Ngươi đúng là dũng cảm hơn cả bổn toạ!”



Hoa Lan nhỏ đờ mặt, vẻ mặt cứng lại, nhìn Đông Phương Thanh Thương đã đứng thẳng lên, kinh ngạc nói: “Ngươi... ngươi muốn... ngươi muốn ta cùng ngươi tới Ma giới đánh... đánh nhau?”



“Bổn toạ nói rồi, thời gian tới đây, ngươi phải ở bên cạnh bổn toạ, đương nhiên ta đi đâu ngươi phải đi đó, bổn toạ xuống Địa ngục, ngươi làm sao có thể sống một mình ở Nhân giới hả?”



Hoa Lan nhỏ cảm thấy câu này thật sự quá quen, nhưng trước đó nàng chỉ nhìn thấy trong sổ mệnh cách của chủ nhân thôi, trong đó luôn ghi lại tình cảnh một người nói với một người như sau: “Chàng đi đâu ta đi đó, chàng xuống Địa ngục, làm sao ta có thể sống một mình ở Nhân giới...”



Câu này... từ miệng Ma tôn nói ra, chẳng qua chỉ đổi vị trí hai chữ “chàng ta” nhưng đã đủ khiến cảm xúc Hoa Lan nhỏ từ cảm động biến thành hoảng sợ.



Nàng vội lắc đầu: “Không được không được, ngươi đi đánh nhau nhất định không lo tới ta, ta sẽ bị người ta đâm chết ở đó mất thôi.”



Đông Phương Thanh Thương thu lại vẻ mặt đùa cợt: “Bởi vậy bổn toạ mới kêu ngươi chọn một vũ khí vừa tay.”



“... Ta không thể để Cốt lan bọc ta lại, sau đó chờ ngươi đánh nhau xong tới đón ta sao...” Đón lấy ánh mắt khinh bỉ của ai đó, Hoa Lan nhỏ dựng ngón tay thề: “Ta sẽ không giở trò thừa cơ chạy trốn đâu...”



Ai đó hừ lạnh, đi tới bên cạnh đại hán rèn chủy thủ, tay không cầm mảnh huyền thiết còn bị nung nóng trong lò ra.
Nàng ấy vươn vai, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết nhìn thấy gì bất chợt trên môi nở nụ cười, vẫy vẫy tay về hướng đó, khẩu hình như đang nói : “... Tới đây.”



Kêu ai tới đây...



Từ xa dường như có một bóng người mỗi lúc mỗi tới gần hơn, nụ cười trên mặt nàng ấy cũng mỗi lúc một ôn hòa hơn.



"A Hạo...”



“Dậy đi.”



Tiếng gọi lạnh lùng cắt ngang mộng cảnh của Hoa Lan nhỏ, nàng mở mắt, ngoài cửa sổ đã ngập tràn ánh sáng. Đông Phương Thanh Thương đang đứng bên giường hờ hững nhìn nàng: “Ngươi ở thiên giới cũng ngủ một giấc tới trưa như vậy sao?”



Đã... trưa rồi sao...



Hoa Lan nhỏ ngơ ngác ngồi dậy: “Ta thấy rõ ràng ta chỉ ngủ một lúc thôi mà... Còn mơ một giấc mộng kỳ quái nữa.”



Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dao động: “Ồ? Mơ thấy gì?”



Hoa Lan nhỏ nhớ lại, sau đó gãi đầu: “Vừa rồi bị ngươi kêu hình như ta quên mất rồi...”



Đông Phương Thanh Thương đánh giá Hoa Lan nhỏ một lúc, không nói thêm gì khác, chỉ ném thanh chủy thủ mới tinh lên giường: “Chủy thủ của ngươi, cất đi.”



Hoa Lan nhỏ ngây người, vẻ mặt sầu não cầm chủy thủ lên: “Ngươi thật sự bắt ta cùng ngươi đi giết địch sao...”



Ma Tôn đại nhận liền đáp: “Không mong ngươi giúp được gì. Nhưng Ma giới dù sao cũng không dễ đối phó như núi Thiên Ẩn, Cốt lan chưa chắc có thể bảo vệ ngươi an toàn, trên chủy thủ có pháp lực của bổn toạ, lúc nguy cấp có khi sẽ giúp ngươi tìm được cơ hội sống sót.” Hắn quay người đi: “Sau này đừng nói bổn toạ không bảo vệ ngươi.”



Nghe thấy lời này, Hoa Lan nhỏ cũng hơi sững sốt.



Chủy thủ này... cũng giống như Cốt lan, đều dùng bảo vệ nàng.



“Thay y phục đi, hôm nay phải khởi hành đi Ma giới.”