Ma Tồn
Chương 247 :
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Phía sau Thương Khuyết và Khổng Tước còn có mấy quan võ, nhìn cách ăn mặc là biết ở Ma giới họ có địa vị không thấp.
Nhìn thấy người này Hoa Lan nhỏ đều cảm thấy quen mặt. Khi nàng còn ở trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, lúc mới tới Ma giới, người ở đây bày tiệc tẩy trần cho Ma Tôn, mấy người này còn tới kính rượu hắn, nói những lời chúc mừng.
Mấy viên quan cấp cao cùng ở chung một chỗ, vừa nhìn là biết nhất định đang mật mưu chuyện gì đó không hay.
Hoa Lan nhỏ nhìn thấy họ, Ma Tôn đương nhiên cũng nhìn thấy họ, hắn nhếch môi cười, cất bước về phía trước.
Lúc này gạch trên con đường lớn đã bị sức mạnh dưới đất ép nát, bùn đất xới lên, binh sĩ của Ma giới lui ra hai bên đường bị sức mạnh của Ma Tôn ép không ngẩng đầu lên nổi. Theo bước chân của Đông Phương Thanh Thương tiến về phía trước, những người ở đầu kia của con đường đều biến sắc.
Thương Khuyết vô cùng kinh hãi, quay đầu hỏi người sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Chẳng phải hắn trúng chú thuật rồi sao, tại sao hắn vẫn không hề tổn thương...”
Khổng Tước được một quan võ sau lưng dìu, đôi mắt chăm chăm nhình Ma Tôn: “Đúng đó, hắn đã trúng chú thuật...” Không khí quanh người Đông Phương Thanh Thương chuyển động mãnh liệt, khiến bóng hắn cũng hơi mơ hồ. Nhưng Khổng Tước vẫn nhạy bén phát giác được tai hắn đang rỉ máu tươi, dọc theo cằm hắn chảy xuống cổ, sau đó chìm vào chéo áo màu đen.
Khổng Tước cười mấy tiếng khó nghe: “Hiện giờ chẳng qua Ma tôn đang phô trương thanh thế thôi.” Hắn lệnh cho người bên trái: “Lộc Kỳ tướng quân, Ngũ quan của Ma tôn cực kỳ nhạy bén, dùng âm thanh để rối loạn tâm trí hắn, gọi hết sát thủ ra đây, trận này nếu không khiến Ma tôn thần phục thì sau này nhất định không góp sức cho Ma giới ta.”
“Quân sư...” Lộc Kỳ tướng quân thoáng ngập ngừng: “Hiện giờ pháp lực của Ma tôn vẫn còn, đánh với hắn chỉ e...”
“Sợ cái gì!” Giọng Khổng Tước nghiêm lại: “Hiện giờ hắn đang bị chú thuật vây khốn, lẽ nào còn có bản lĩnh bằng trời chăng? Chẳng qua chỉ là gắng gượng ra vẻ thôi. Chỉ cần lần này thu phục được Ma tôn, sau này ước nguyện quay về Tam giới của Ma tộc ta nhất định trở thành hiện thực.”
Lộc Kỳ thoáng im lặng, nghiêm mặt ôm quyền đáp phải.
Bóng hắn biến mất bên cạnh Khổng Tước, chẳng mấy chốc, sát khí trên cả con đường bỗng trở nên nặng nề.
Khổng Tước quay đầu nhìn Thương Khuyết, nhỏ giọng nói: “Cho dù không thắng được Ma tôn, trận này nhất định cũng phải giết nữ nhân trên lưng Ma xà kia đi.”
Thương Khuyết giật mình: “Đó là...”
“Nếu ta đoán không sai, đó chính là cơ thể Ma tôn tìm cho Xích Địa nữ tử,” Sắc mặt Khổng Tử âm trầm: “Nói sao cũng không thể để Ma tôn thành công.”
Trên nóc nhà, có một số bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện đang chuyển động. Họ đi dọc trên mái hiên nhà hai bên đường theo bước Đông Phương Thanh Thương.
Không khí bỗng nhiên trở nên hơi quái dị.
Trong sát khí miên man một hương thơm kỳ lạ, trong lúc đảo mắt, Hoa Lan nhỏ tựa như như nhìn thấy rất nhiều nam nhân ăn mặc hở hang, để trần vùng ngực rắn chắc, chắn trên con đường phía trước, họ chăm chăm nhìn Hoa Lan nhỏ, sau đó dùng tay vuốt ngực mình.
Hoa Lan nhỏ sửng sốt nhìn họ, sau đó gương mặt của họ dần dần biến thành...
Ma Tôn...
Nàng kinh ngạc ngơ ngác quay đầu nhìn lại, phát hiện vừa nãy mình đã va vào ngực đại ma đầu!
Đại ma đầu lúc này đang cầm thanh trường kiếm lửa vang danh thiên cổ của hắn đâm xuyên qua bụng Khổng Tước, ghim hắn ta trên cột nhà phía sau. Tiếp đó, cột nhà bị kiếm của Đông Phương Thanh Thương đốt cháy.
Ma Tôn đứng sừng sững phía trước ngọn lửa cháy rực, đồng tử trong đôi mắt đỏ tươi màu máu.
“Quân sư Ma giới?” Lúc Đông Phương Thanh Thương lẩm bẩm bốn chữ này, trường kiếm trong tay xoay trên bụng Khổng Tước, khiến sắc mặt hắn ta tái nhợt. Ma Tôn u ám nói: “Ngươi có biết bổn toạ phải phí bao công sức mới chế tạo được cơ thể của cô ta không?”
Nghe Đông Phương Thanh Thương nói vậy, Hoa Lan nhỏ không khỏi sửng sốt: “Haiz...” Lẽ nào không nên nói nhưng câu như là “Ngươi thật sự khiến bổn toạ phí không ít công phu.” Sao, tại sao lại nói về... cơ thể của nàng trước...
“Ngoài bổn toạ, không ai có thể động vào cô ta.”
Cho dù Hoa Lan nhỏ biết, trong câu này chắc Đông Phương Thanh Thương sẽ còn nói “không ai có thể động vào cơ thể của cô ta”, nhưng lúc này, vì Đông Phương Thanh Thương không thêm ba chữ đó, thế nên cho dù trên vai Hoa Lan nhỏ vẫn bị sợi mây đâm đau nhói, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên...
Một hơi ấm ngay cả nàng cũng không thể nói rõ...
“Ha...” Khổng Tước bật cười, phun ra một ngụm máu: “Ma tôn... để tâm chuyện... của Xích Địa nữ tử đến vậy sao?” Khổng Tước khàn giọng nói: “Chuyện này thời Thượng cổ, chấp niệm của Ma tôn... quá sâu...”
Trường kiếm lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương càng cháy dữ dội hơn.
Miệng Khổng Tước trào ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Khoé mắt Đông Phương Thanh Thương cũng có máu chảy xuống.
Khổng Tước thấy vậy vẫn cười: “Người không giết được ta đâu...” Vừa dứt lời, hắn bỗng đưa tay.
Đông Phương Thanh Thương chau mày, rút trường kiếm ra, nhưng lúc này đã không kịp, chỉ thấy chiếc kính trong tay Khổng Tước chiếu lên mặt hắn, bàn chân Đông Phương Thanh Thương cử động, lập tức hòa thành một luồng khí đen bị hút vào trong kính.
Hoa Lan nhỏ thấy vậy kinh hãi, lập tức đuổi theo không hề suy nghĩ: “Đại ma đầu!” Nàng cất tiếng gọi, nhìn thấy gương mặt mình trong kính, tiếp đó trời đất xoay chuyển.
Sau cảm giác đau đớn như cơ thể bị xé nát, nàng chìm vào hôn mê...
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Hoa Lan nhỏ: “Đại ma đầu, đừng sợ.”
Đông Phương Thanh Thương: “_”