Ma Tồn

Chương 377 :

Ngày đăng: 09:47 18/04/20


Tiếng “yêu” Hoa Lan nhỏ nói vẫn còn vương vấn bên tai nhưng cơ thể trong lòng đột nhiên mềm nhũn.



Hơi thở tắt, tim thôi đập.



Đông Phương Thanh Thương không kịp làm gì, chỉ cảm thấy tim mình như rơi xuống, tay hắn bất giác ôm chặt lấy Hoa Lan nhỏ giống như làm vậy có thể vớt được tim mình lên.



Nhưng Hoa Lan nhỏ không vì hắn làm vậy mà tỉnh lại.



Nàng nhắm hai mắt, quyết tuyệt như không bao giờ muốn tỉnh lại nữa. Hai cánh tay rũ rượi thõng xuống bên cạnh tựa như vừa rồi bị hắn siết gãy.



“Tiểu hoa yên” Hắn gọi, nhưng không ai đáp, “Tiểu Lan.”



Đông Phương Thanh Thương nghiêm túc gọi tên Hoa Lan nhỏ để đánh thức nàng mãi, đến lúc này hắn mới phát hiện, người này ngay cả tên cũng đặt rất tùy tiện, bởi vậy chả trách trước đó hắn cũng đối xử tùy tiện với nàng.



Dường như để lấy lại công bằng, trước đây hắn đối xử với nàng rất tùy tiện, giờ đây nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, thất vọng đột nhiên thả sức ùa vào lòng khiến hắn không biết phải làm sao.



Hắn lúng túng đến mức thậm chí... hoảng hốt.



Đông Phương Thanh Thương đưa tay kéo mí mắt Hoa Lan nhỏ, nhìn thử xem, có phải nàng đang giả vờ không, nhưng qua một đoạn, hắn đột nhiên sực tỉnh, cảm thấy hành động của mình thật vô cùng nực cười.



Hắn đang làm gì...



Hắn muốn tiểu hoa yêu này tỉnh lại, muốn cố gắng hết sức để nàng mở mắt lườm hắn, sau đó chu miệng oan thán: “Đại ma đầu, sao ngươi tới trễ quá vậy!”



Nhưng không có. Tiểu hoa yêu này không bao giờ tỉnh lại nữa. Đây là chuyện bản thân hắn đã mưu tính từ lúc ban đầu, bởi vậy hắn rõ hơn ai hết, cho dù sau này đi khắp Thiên cung hay Địa phủ cũng không bao giờ tìm được tiểu hoa yêu này nữa...



Ngực hắn bỗng thắt lại, trái tim đang đập trong lồng ngực đau đớn như bị ai kéo ra giẫm nát.


Xích Địa nữ tử ngăn y lại: “Không sao, là ta nợ cô ấy.” Ánh mắt nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Có điều, nếu Ma Tôn ngươi không hề hối hận, vậy ta cố giữ dải tàn hồn này cũng vô ích, chi bằng thả đi vậy, dù sao đến cuối cùng Hoa Lan nhỏ cũng thoái chí nản lòng rồi.”



Nói xong Xích Địa nữ tử lui lại một bước, tựa vào lòng Chủ nhân chợ yêu, y ngây người, lập tức hiểu ý ôm lấy nàng.



Xích Địa nữ tử vung tay, ném Cốt lan vào trong bụi cỏ, mắt Đông Phương Thanh Thương trong cảnh trợn to, câu “Ngươi dám... “ còn chưa nói hết, quanh người chủ nhân chợ yêu bỗng nổi cuồng phong, cỏ hoa lập tức bị cuốn bay đầy trời, ngay cả Cốt lan bị Xích Địa nữ tử ném đi ban nãy không biết bị cuồng phong kéo tới nơi nào trong huyễn cảnh.



Đến khi cuồng phong ngừng lại, Xích Địa nữ tử và Chủ nhân chợ yêu đã biến mất từ lâu.



Đông Phương Thanh Thương không nén nổi phẫn nộ trong lòng, tiếp theo sau cuồng phong là một ngọn lửa dữ dội cuốn lên, ngọn lửa đỏ rực xông thằng lên trời, đốt Thiên trùng huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu thủng một lỗ, lộ ra bầu trời bên ngoài của Huyễn cảnh.



Lúc này bên ngoài huyễn cảnh vừa khéo lướt qua một tia sáng trắng tựa sao băng giữa ban ngày, Chủ nhân chợ yêu nhìn xuống, cách xa như vậy nhưng không hề ngăn cản tầm mắt hai người, bốn mắt giao nhau, Chủ nhân chợ yêu bỏ đi không ngoảnh đầu, Đông Phương Thanh Thương cũng không đuổi theo.



“Hắn thật sự không đuổi theo. Con tường trên thế gian này ai cũng có tim, chỉ mỗi Đông Phương Thanh Thương không có, xem ra con nghĩ sai rồi. “ Chủ nhân chợ yêu nói, “ Sư phụ muốn giúp Hoa Lan nhỏ, tại sao không đưa Cốt lan cho hắn mà phải hành động như vậy, là vì... giúp con rời đi sao? “



Xích Địa nữ tử thoáng im lặng: “Ta chỉ muốn cho hắn biết, vật đã mất đi rồi, muốn có lại sẽ không dễ dàng nữa. “



Chủ nhân chợ yêu nghe vậy thoáng im lặng: “Đạo lý này chắc con... hiểu hơn ai hết. “



Huyễn cảnh rung chuyển gần như sụp đổ, nhưng trước khi Thiên trùng huyễn cảnh hoàn toàn sụp đổ, Đông Phương Thanh Thương bỗng thu tay. Hắn sa sầm mặt, nhìn đồng cỏ vô biên vô tận ở phía đằng xa, đè nén cảm xúc, khẽ nhắm mắt lại.



Tiếp đó lại có mấy ngọn lửa bùng lên, cuộn thành hình rồng rít gào xông về phía chân trời, có điều lần này, ngọn lửa như những cột trụ khổng lồ trong bầu trời Thiên trùng huyễn cảnh, chống đỡ cả huyễn cảnh này.



Chống đỡ huyễn cảnh lung lay sắp đổ.



Trên ngực Đông Phương Thanh Thương, vết thương bị Sóc Phong kiếm đâm rách trước đó vẫn còn. Thời gian vừa qua hắn tìm người không hề ngừng nghỉ, sử dụng pháp lực không hề tiết chế, khiến băng trước ngực hắn cơ hồ kết thành một tấm giáp, nhưng Đông Phương Thanh Thương cũng chẳng bận tâm, hắn bước tới một bước, dưới chân loé kim quang, một ngọn lửa như sóng hồ, từng lớp từng lớp cháy ra dưới chân hắn như gột rửa, khi sắp thiêu rụi một vùng, Đông Phương Thanh Thương bỗng khựng lại, “Chút khí tức cuối cùng còn sót lại” mà Xích Địa nữ tử nói bỗng vụt qua đầu hắn.



Ngọn lửa trên mặt đất đột nhiên tắt ngóm, Đông Phương Thanh Thương nhíu mày, đè nén tất cả nôn nóng trong lòng, tiếp tục bước về phía trước, lần này hắn cố hết sức khống chế cơn giận, dùng cách sở trường nhất của mình, chậm rãi tìm kiếm từng chút một.