Ma Trận Án

Chương 11 :

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Cạm bẫy



Type: trthuy



Hàn Phong ngồi trong xe, nhìn ánh đèn neon lấp lóa ngoài cửa kính, cứ cảm thấy sự việc tiến triển quá thuận lợi. Một tên điên trốn khỏi viện tâm thần không ngờ lại có quan hệ với công ty Đinh Nhất Tiếu, hơn nữa hắn còn khai ra tung tích Lương Tiểu Đồng mà họ đang khổ công tìm kiếm. Nếu không phải Trương Nghệ nhận cuộc điện thoại đó, bọn họ rất có thể đã chẳng dính dáng gì đến tên điên này, đây là tình cờ ư? Nhưng nếu không phải, thì vấn đề nằm ở đâu? Hàn Phong nghĩ không ra, chỉ còn cách tới nơi rồi xem tình hình thế nào.



Lý Hưởng thấy Hàn Phong thất thần bèn hỏi: “Sao thế? Căng thẳng hả? Tôi cũng vậy đấy, chưa từng có trận vây bắt nào quy mô lớn thế này, lực lượng cảnh sát toàn thành phố đều ra quân. Tuy bọn tôi vẫn hay tiến hành huấn luyện chống khủng bố, nhưng cơ hội áp dụng thực sự thì không có nhiều.”



Lãnh Kính Hàn ngồi ở ghế trước nói: “Cậu không hiểu cậu ta rồi, tình thế này vẫn chưa đủ khiến cậu ta căng thẳng đâu. Phải không, Hàn Phong? Cậu đang nghĩ gì đấy? Vẫn còn điểm nào chưa rõ à?”



Hàn Phong đáp: “Đúng vậy, có một số chuyện tôi vẫn chưa nghĩ thông, thời gian quá ngắn, điểm đáng ngờ lại quá nhiều, nhất thời không thể làm rõ.”



Lãnh Kính Hàn hỏi: “Là chuyện gì?”



Trái với thái độ cợt nhã thông thường, Hàn Phong lạnh lùng nói: “Nếu không phải chuyện tốt thì là chuyện xấu thôi.”



Cảnh sát nhanh chóng bày binh bố trận, xe cảnh sát đặc nhiệm phong tỏa hiện trường, các tay súng ngay lập tức chiếm cứ các điểm cao khống chế xung quanh. Xe của bọn Hàn Phong cũng đã tới nơi. Hàn Phong xuống xe, thứ anh ta nhìn thấy chính là tòa kiến trúc hình vuông được vây quanh thành bởi bốn tòa nhà cao tầng mà Hồng A Căn nói tới.



Các đơn vị đều đã tập trung đông đủ, Hướng Thiên Tề phấn khởi chào hỏi Lý Hưởng, Quách Tiểu Xuyên cũng tới nơi. Lãnh Kính Hàn phân công: “Lý Hưởng, Lâm Phàm, hai cậu phối hợp với đội cảnh sát đặc nhiệm của Hướng Thiên Tề tiến hành phong tỏa, tôi không cho phép dù là một con ruồi bay khỏi tòa nhà này.”



Lý Hưởng đáp: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”



Lãnh Kính Hàn lại nói: “Anh Quách, người của anh đông, anh ở bên ngoài làm tổng chỉ huy hiện trường đi, để tôi dẫn người vào.”



Quách Tiểu Xuyên nói: “Yên tâm, còn hai chiếc trực thăng trinh sát đang trên đường đến đây nữa, đảm bảo một con muỗi cũng không để sổng. Anh cẩn thận đấy, thằng nhóc lưu manh kia cũng cẩn thận. Tiểu Cường, đội của cậu đi theo nghe lệnh trưởng phòng Lãnh.”



Hàn Phong khôi phục bản tính vốn có, kêu oai oái: “Cái gì, tôi có điểm nào giống lưu manh hả?”



Bảo vệ tòa nhà đang bị cảnh sát dẫn đi, ngơ ngác thắc mắc: “Chuyện này là sao? Tôi phạm tội gì ư?”



Quách Tiểu Xuyên chỉ Hàn Phong: “Chúc thành công, thằng nhãi.”



Bọn họ tiến vào cửa lớn, đã là giờ tan làm nên bên trong vắng vẻ không có lấy một bóng người. Bọn họ đi xuyên qua hành lang, tới trung tâm tòa kiến trúc, bốn tòa nhà cao mười tầng quay thành một cái giếng trời, người như đứng dưới đáy giếng. Hạ Mạt lầm bầm: “Sao lại xây thế này nhỉ, giống như tứ hợp viện của Bắc Kinh vậy.”



Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn đồng thời quay ngoắt sang nhìn Hạ Mạt làm anh ta chột dạ: “Sao cơ? Em nói sai gì ư?”



Hàn Phong bảo: “Không, cậu nói hay lắm.”



Lãnh Kính Hàn quan sát xung quanh, chính giữa tòa nhà là hồ nước với ngọn giả sơn, mé Tây cửa đỗ một chiếc Santana 2000, ngay bên cạnh là một chiếc Isuzu đã bị tháo biển số phủ kín bụi. Long Giai nói: “Không có động tĩnh gì, hình như bên trong không có người.”



Hàn Phong ngẩng đầu bảo: “Mọi người trông, có luồng sáng mờ mờ.”



Ai nấy đều nhìn theo tay Hàn Phong chỉ, thấy trên tầng năm tòa nhà mặt Đông Nam, có ánh sáng yếu ớt lọt ra qua khe cửa. Long Giai thầm lấy làm lạ: “Giữa khung cảnh tối tăm thế này, luồng sáng kia lại mờ mịt như vậy, làm sao anh ta phát hiện được nhỉ?”



Lãnh Kính Hàn ra lệnh: “Chia làm bốn tổ, lục soát trên đường đi lên, không được bỏ sót phòng nào. Chúng ta lên thẳng tầng năm.” Đoạn ông cầm lấy bộ đàm, nói: “Chúng tôi đã vào trong, tất cả các tiểu đội chú ý, phần tử khủng bố có thể khai hỏa đáp trả bất cứ lúc nào.”



Cửa phòng không khóa, vừa mở ra liền trông thấy một bàn làm việc mặt đá, máy vi tính, cùng một chiếc ghế xoay lớn quay lưng về phía họ. Cạnh khung cửa sổ trổ trên mặt tường bên trong có một lối cửa sau, bên tay trái là tủ hồ sơ bằng sắt tây, bên tay phải là cây nước, kệ đồ gia dụng thấp và tủ lạnh.



“Ưm ưm…” Tiếng ú ớ vang lên ngay sau khi cửa mở khiến các thành viên trong tiểu đội của Lãnh Kính Hàn đều giật thót, rào rào giơ súng quát: “Không được động đậy! Giơ tay lên! Quay người lại!” Âm thanh phát ra từ chính chiếc ghế xoay.



Hàn Phong nhảy phắt lên trước, cả Lãnh Kính Hàn lẫn Long Giai đều đồng thanh kêu: “Cẩn thận!”



Hàn Phong xoay chiếc ghế lại, mọi người đều thất kinh hít vào một luồng khí lạnh. Là một đứa bé, mắt bị bịt kín, người bị trói chặt vào ghế xoay, trước ngực gắn thiết bị điện tử ai nhìn cũng có thể nhận ra là một quả bom hẹn giờ, miệng bị dán băng dính, từ trong miệng thò ra hai sợi dây diện nối thẳng với quả bom hẹn giờ trước ngực. Đứa bé này khoảng chừng mười tuổi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hàn Phong, anh ta cũng nói ra cái tên mọi người đều trông đợi: “Lương Tiểu Đồng!”



Hàn Phong gỡ tấm vải bịt mắt Lương Tiểu Đồng, đang chuẩn bị gỡ nốt băng dính trên miệng thì Hạ Mạt hoảng hốt kêu lên: “Đừng!” Hàn Phong dừng tay lại, Hạ Mạt cất vũ khí, thận trọng bước lên phía trước, rón rén cầm lấy một sợi dây đồng mảnh như sợi tóc bên trên băng dính, bảo: “Trông thấy chưa, sợi dây này mà đứt thì quả bom sẽ lập tức phát nổ.” Anh ta vừa nói vừa lấy đồ nghề trong túi ra, nối sợi dây tóc đồng với dây điện thò ra từ miệng Lương Tiểu Đồng, tiếp đó cắt đứt sợi dây mảnh bên ngoài băng dính, gỡ lớp băng dính, lấy ra một thiết bị hình tròn từ trong miệng Lương Tiểu Đồng. “Đây là bộ thu âm, chỉ cần âm thanh vượt quá sáu mươi decibel là có thể kích nổ quả bom, đứa trẻ này vì vậy cũng không thể hét lớn.”



Lương Tiểu Đồng được gỡ bịt mắt và băng dính, gương mặt đầy vẻ kinh hoàng, không nói nên lời. Hàn Phong thì thầm: “Đừng sợ, chúng ta đã gặp nhau rồi, còn nhớ chú không? Cháu và dì Lư Phương, trong căn nhà nhỏ đó. Nói cho chú biết, bọn chúng đi đường nào?”



Lương Tiểu Đồng không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về cửa sau. Hàn Phong sờ cái gạt tàn trên bàn, nói: “Bọn chúng vừa mới đi, chúng ta đuổi theo thôi.”



Hạ Mạt bảo: “Tôi ở lại gỡ bom, các anh đuổi theo mau đi.”



Lãnh Kính Hàn chọn ra hai người trong đội: “Hai người ở lại giúp cậu, chúng tôi đuổi theo.”



Vừa ra khỏi cửa, Hàn Phong đã chạy thẳng lên tầng, Long Giai hỏi: “Sao lại ở bên trên được?”



Hàn Phong nói: “Bọn chúng đương nhiên biết dưới tầng hết đường lui, đã chạy lên sân thượng rồi, có thể có trực thăng.”



Lãnh Kính Hàn theo sát phía sau: “Không sợ, chúng ta có hai chiếc trực thăng trinh sát trang bị vũ khí đang trên đường đến đây, bọn chúng chạy không thoát đâu.”



Độ cao năm tầng không hẳn là lớn, nhưng phải chạy hết tốc lực cũng khiến người ta rã rời, ai lên đến nơi cũng thở hổn hển không ít thì nhiều. Sân thượng tòa nhà cũng là khoảng không gian liên thông giữa bốn khối nhà. Hàn Phong đứng trên sân thượng, nhìn quanh nhưng không thấy bóng người nào. Anh ta thở dốc: “Chuyện này là sao chứ?”



Lãnh Kính Hàn hỏi: “Người đâu?” Chỉ nghe tiếng cánh quạt vù vù nhức tai, rọi đèn lên mới thấy ra là trực thăng của sở Cảnh sát đến tiếp viên.



Hàn Phong đột nhiên trông thấy, trên lan can quây quanh sân thượng có dán một mảnh giấy trắng, vuông vức khoảng hơn ba mươi centimet, anh ta rảo bước tiến lại, dưới ánh đèn đêm, đọc được trên mảnh giấy ấy viết bốn chữ: “Xin mời vào chum!”



Hàn Phong cầm mảnh giấy trên tay, lúc này mới chú ý đến quang cảnh xung quanh, giữa một thành phố san sát nhà cao tầng, tòa nhà kiến trúc mười tầng này giống như một cái khay, trong bốn tòa nhà ở bốn phía đều có khả năng tiềm phục sát cơ. Hàn Phong nói: “Đây là bẫy, chúng ta mắc lừa rồi, tản xuống, mau tản xuống. Thông báo cho Hạ Mạt, bảo cậu ta cẩn thận!”



Tiếng “tít tít tít” lôi kéo ánh mắt mọi người trở lại sân thượng, chỉ thấy từ trong góc sân đột nhiên xuất hiện một con thú robot, mình tròn lông lốc, chìa ra mười cẳng chân kim loại, dây đèn đỏ trên đầu nhấp nháy liên hồi, góc trái cũng có, góc phải cũng có, nhìn qua đã thấy đến bốn con.



Lãnh Kính Hàn, trước khi bước xuống hành lang còn hỏi: “Đấy là cái gì?”



Hàn Phong vừa đặt chân vào hành lang bỗng thất kinh, giật lấy bộ đàm của Lãnh Kính Hàn, hét: “Phi công điều khiển, nhảy khỏi trực thăng, chấp hành mệnh lệnh, nhảy xuống! Nhảy xuống!”



Vừa dứt lời đã nghe một tiếng “cách” khẽ, ngay sau đó là tiếng nổ rầm trời, hai chiếc trực thăng lần lượt nổ tung như pháo hoa. May thay sau khi trực thăng phát nổ, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn đều trông thấy có bốn chiếc dù đã lượn ra xa.



Âm thanh vụ nổ còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng người hét thất thanh, hình như là tiếng Hạ Mạt. Tiếp đó, bên trong tòa nhà tứ hợp viện rối beng cả lên, nào tiếng súng, nào tiếng hò hét. Bên ngoài tòa nhà cũng bị nã đạn, trong phút chốc, dường như đâu đâu cũng chìm trong khói lửa.



Hàn Phong nói: “Mau quay lại xem Lương Tiểu Đồng!”



Trong phòng đã không còn thấy bóng dáng Lương Tiểu Đồng đâu. Hạ Mạt nằm sấp dưới sàn, sau đầu chảy máu. Hàn Phong kiểm tra động mạch cổ của anh ta rồi nói: “Còn sống”. Nhưng hai viên cảnh sát ở lại cùng Hạ Mạt thì đã hy sinh.



Lãnh Kính Hàn ra lệnh: “Mau, đưa cậu ta tới bệnh viện.”



Quả bom trên người Lương Tiểu Đồng còn đặt bên cạnh ghế xoay, rõ ràng Hạ Mạt vừa gỡ xong quả bom thì bị đánh lén. Hàn Phong nói: “Tập kích từ cửa sau, đồng thời tấn công cả ba người, hai người xông vào từ cửa, còn một người thì…” Hàn Phong đấm mạnh vào đùi, nhìn tủ hồ sơ bị mở toang, nghiếng răng nói, “thì trốn trong tủ hồ sơ!”



Lại nhìn vào tủ hồ sơ, bên trong có một vali hồ sơ, dài 33cm, rộng 26cm, cao 7cm, khóa bằng khóa mật mã, đen thui không hề bắt mắt. Hàn Phong nhìn chiếc vali da này thấy có vẻ quen quen. Lãnh Kính Hàn nói: “Đem cái vali kia về, lục soát khắp phòng.”



Ngay khi một viên cảnh sát chuẩn bị động vào chiếc vali, Hàn Phong hét lên: “Không được đụng!” Cảnh sát nọ vội vàng rụt tay lại.



Lãnh Kính Hàn hỏi: “Lại làm sao? Đây là gì?”



Hàn Phong áp tai vào chiếc vali, lắng nghe chăm chú, sau đó lại đưa ngón tay miết nhẹ lên bề mặt vali, quả nhiên, cạnh dưới vali có chữ. Hàn Phong quỳ hẳn người xuống, nhìn từ dưới lên trên, thấy cạnh dưới vali có con dấu mặt trăng màu xanh lam, đằng sau là một hàng chữ mờ khắc bằng dao nhíp, “3 giờ đêm ngày 19 tháng Tám, năm 1995.”



Hàn Phong đứng dậy, cười gằn thối lui một bước, nói: “Rút lui thôi, cũng không cần lục soát gì nữa. Kêu Quách Tiểu Xuyên cũng rút, tất cả rút lui.”




Lãnh Kính Hàn không hiểu: “Đường chữ hồi?”



Hàn Phong giải thích: “Anh từng vẽ mê cung chưa? Trong mê cung có loại đường làm mờ mắt người ta, điểm cuối và điểm đầu của nó thông nhau, đi qua đi lại trong đó, kết quả từ điểm cuối lại vòng lại điểm đầu, không tiến lên được bước nào.”



“Thế phải điều tra từ đâu? Còn lùi nữa thì lùi đến vụ Lâm Chính chết trong vụ nổ xe hơi ư.”



“Câu đố rồi sẽ có ngày được giải, nhưng vấn đề nằm ở chỗ giờ chúng ta đang chạy đua thời gian với kẻ chủ mưu thao túng chuyện này, hắn đang đợi, chúng ta bắt buộc phải ngăn cản trước khi kế hoạch của hắn được tiến hành, không có thời gian từ tốn cân nhắc manh mối đâu, chỉ cần ngân hàng Hằng Phúc tiến hành điều phối cổ phần, hắn có thể ôm tiền bỏ trốn bất cứ lúc nào. Rắc rối hắn gây ra cho chúng ta càng lúc càng nhiều, các vấn đề bỏ lại chưa được giải quyết cũng mỗi lúc một nhiều thêm, ôi trời, đầu tôi đau quá.” Hàn Phong gõ vào đầu mình, đoạn nói: “Đưa tôi giấy bút.”



Lãnh Kính Hàn lấy giấy bút tới: “Nghĩ ra gì rồi?”



Hàn Phong bảo: “Khi không phân rõ manh mối, tình tiết án quá phức tạp, chỉ dựa vào tưởng tượng thôi thì không thể đưa ra kết luận, chúng ta cần dùng đến giấy bút, liệt kê ra những vấn đề mình vẫn chưa hiểu thấu đáo, giải quyết từng cái một.”



Hàn Phong ngẫm nghĩ, nói: “Vấn đề bắt đầu từ đây.” Anh ta viết lên tờ giấy: “Một, Lương Hưng Thịnh gặp tai nạn xe, nghi là lừa tiền bảo hiểm.” Sau đó đánh một dấu v ở phía sau, ý nói vấn đề đã được giải quyết, rồi lại mở ngoặc viết: “Chết ở nơi khác, mục đích: chuyển 5% cổ phần tập đoàn Hằng Phúc đang nắm giữ sang cho Lương Tiểu Đồng.”



“Hai, Lâm Chính chết vì tai nạn xe, nghi bị mưu sát.” Ở cuối cũng đánh dấu v, mở ngoặc: “Che đậy chứng cứ, kéo dài thời gian, đặt ra câu đố, sự thật là bị nguyên liệu tụ nhiệt kích nổ.” Rồi lại viết: “Có sự tham gia của cán bộ phòng cảnh sát giao thông Thiên Nhai, bị sát thủ Mạng Đen trừ khử, không thể điều tra.” Đoạn vẽ đường lượn sóng.



“Ba, cái chết của Lâm Chính và cái chết của Lương Hưng Thịnh, nghi có liên quan.” Đánh dấu v phía sau, mở ngoặc: “Họ hàng xa, Lư Phương móc nối, lén lút giao dịch cổ phần, điều tra ra Đinh Nhất Tiếu.”



“Bốn, ý đồ chuyển nhượng cổ phần của Lâm Chính?” Phía sau đánh dấu x, “Không rõ”.



“Năm, ám sát lần đầu, trực thăng điều khiển từ xa gây án.” Phía sau đánh dấu x, “Không có manh mối, không có kết quả.” Mục đích nghi ngờ, trừ khử chỉ huy điều tra vụ án, kéo dài thời gian điều tra?” Lại vẽ một đường lượn sóng.



“Sáu, nhà máy của Lương Hưng Thịnh bị trộm đồ, người canh cổng chết thảm, linh kiện biến mất, bản vẽ bị thiêu hủy, mục đích không rõ ràng.” Đánh dấu x, “Nghi ngờ, nhà máy luôn nằm trong tình trạng bị giám sát, hễ cảnh sát đến điều tra liền lập tức di chuyển đồ.”



“Bảy, ám sát lần hai, xe buggy điều khiển từ xa gây án.” Đánh dấu x, “Giống mục năm.”



“Tám, năm doanh nghiệp Đinh Nhất Tiếu đứng tên, canh phòng nghiêm ngặt.” Đánh dấu x, “Chưa thể thâm nhập điều tra.”



“Chín, A Bát – họ hàng của Đinh Nhất Tiếu, lai lịch không rõ ràng.” Đánh dấu x.



“Mười, Hồng A Căn gây rối loạn, dẫn dụ vào bẫy, địa điểm huấn luyện của địch, quan hệ với cấp trên.”



“Mười một, nội bộ cảnh sát có gián điệp, chờ điều tra.” Một dấu x.



“Mười hai, tìm thấy rồi lại vuột mất Lương Tiểu Đồng, không rõ tung tích Lư Phương.” Dấu x.



“Mười ba, vũ khí của đối phương tân tiến, không rõ nguồn gốc, số lượng.” Dấu x.



“Mười bốn, những kẻ cùng huấn luyện với Hồng A Căn, nhân số, vị trí…” Dấu x.



… Lãnh Kính Hàn đọc không nổi nữa, vấn đề Hàn Phong liệt kê ra tràn cả trang giấy, toàn đánh dấu x, thảy đều chưa thể tìm ra câu trả lời. Hàn Phong cũng nhìn lại tờ giấy kín đặc dấu x của mình: “Bắt đầu từ việc cái chết của Lương Hưng Thịnh không phải một vụ lừa bảo hiểm đơn giản, tôi cảm thấy mình vừa chạm đến vụ án này, đến giờ tôi vẫn thấy như mình chỉ vừa chạm đến vụ án này.” Anh ta vò tờ giấy ném đi, nằm vật ra giường, duỗi dài người nói: “Buồn ngủ quá rồi, đánh một giấc cái đã.”



Lãnh Kính Hàn leo lên giường nhưng mãi không ngủ được, ông vỗ nhẹ Hàn Phong, Hàn Phong lập tức phản ứng lại: “Hử, làm gì thế?”



“Cậu vẫn chưa ngủ được à?”



“Nghĩ không ra nên không ngủ nổi.”



“Chuyện cậu bảo trong nội bộ chúng tôi có người tiết lộ thông tin, tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một người khả nghi.”



Hàn Phong phấn chấn: “Ai?”



Lãnh Kính Hàn ấp úng hồi lâu, do dự nói: “Long… Giai.”



Hàn Phong vỗ bốp vào đùi: “Sao có thể chứ, sao lại nghi ngờ cô ấy, anh nói nghe xem.”



“Phòng Cảnh sát hình sự chúng tôi toàn là người cũ, Hạ Mạt, Trương Nghệ, Lý Hưởng vào sau cùng cũng đã được bốn năm năm. Chỉ riêng Long Giai mới gia nhập từ hai năm trước, cùng thời gian Lư Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng. Hơn nữa, Long Giai cũng xuất thân từ cô nhi viện, cậu nghĩ xem, Lương Tiểu Đồng được nhận nuôi trong cô nhi viện, Đinh Nhất Tiếu tuy không phải đến cô nhi viện nhưng cũng có thể coi là trẻ mồ côi, giữa bọn họ, liệu có mối liên hệ nào không. Ngoài ra, Long Giai là chuyên gia về máy tính, muốn tuồn thông tin không hề khó.”



Hàn Phong vặc lại không chút đắn đo: “Bậy bạ, dám cả gan nghi ngờ Long Giai của tôi.”



Lãnh Kính Hàn bực mình: “Từ bao giờ đã thành Long Giai của cậu thế?”



“Thực ra, hiện giờ chúng ta chưa có đối tượng tình nghi nào, tức là bất kỳ ai cu4ngc ó thể là đối tượng tình nghi. Anh dựa vào đầu nói Long Giai đáng nghi nhất. Vì anh nắm tin tức toàn diện nhất, anh là tổng chỉ huy của chuyên án này, anh có thể biết rõ từng tình tiết. Hơn nữa, anh cứ chốc lát lại móc điện thoại ra bấm bấm, cơ hội tuồn tin của anh còn cao hơn Long Giai nhiều.”



Lãnh Kính Hàn tức lộn ruột, bảo: “Thế còn hai vụ ám sát kia thì sao? Chẳng nhẽ tôi năm lần bảy lượt thuê người giết mình chắc?”



Hàn Phong chỉ tay vào Lãnh Kính Hàn: “Xì, đấy là anh muốn gột sạch hiềm nghi về mình, cố ý bày nghi trận. Làm thế thì không ai có thể nghi ngờ anh được rồi, sau đó anh lại ra lệnh cho thủ hạ dựng tin, để cấp trên khai trừ anh, đến lúc đó, anh có thể ôm đống tiền kia cao chạy xa bay.”



Lãnh Kính Hàn ôm bụng tức, trùm chăn quay mặt đi không thèm đếm xỉa đến Hàn Phong nữa. Hàn Phong cười nói: “Tôi đùa thôi, làm gì nghiêm trọng thế.” Thấy Lãnh Kính Hàn không có phản ứng, anh ta lại nói: “Thực ra, không chỉ người trong nội bộ các anh mới đáng nghi, những người xung quanh liên quan đến chúng ta đều đáng nghi cả, ví dụ Phan Khả Hân, cô ấy cũng có thể bị nghi ngờ chứ. Tôi thà nghi cô ấy còn hơn nghi cho Long Giai.”



Lãnh Kính Hàn xanh mặt: “Khả Hân? Người tôi không đời nào nghi ngờ nhất chính là con bé đấy.” Ông xoay người lại: “Cậu nghĩ xem, hung thủ bày ra kế hoạch tinh vi như vậy là gì cái gì, chẳng phải vì tiền hay sao. Kẻ tiết lộ thông tin không thể nào đóng vai trò mờ nhạt, y tiết lộ tin tức cũng vì muốn được chia chác số tiền mấy tỷ ấy, nhưng nhiều nhất cũng được bao nhiêu? Cậu có biết gia sản nhà họ Phan lớn chừng nào không hả? Con bé mà lại bắt tay với hung thủ chỉ vì mấy tỷ sao?”



Hàn Phong nói: “Tôi có lý do.”



Lãnh Kính Hàn đanh mặt: “Lý do gì? Nói xem?”



“Thứ nhất…” Hàn Phong nghĩ mãi, cuối cùng nói, “chưa biết chừng người ta thừa tiền muốn bày trò chơi với cảnh sát các anh, rất nhiều người có tiền đều vô vị thế đấy.”



Lãnh Kính Hàn “hừ” một tiếng: “Khả Hân vừa là nhân viên bán bảo hiểm, vừa là phóng viên báo, việc của con bé đã đủ bận bù đầu rồi, đâu vô vị nổi như cậu nói, lý do này không tính, thứ hai?”



Hàn Phong lắc đầu: “Thứ hai… thứ hai… Long Giai xinh hơn cô ấy.”



Lãnh Kính Hàn trừng mắt: “Đây mà cũng tính là lý do à? Ờ, cậu nghi ngờ người ta, cứ ai xấu thì nghi, ai đẹp thì khẳng định không phải nghi phạm. Còn lý do nào nữa không?”



Hàn Phong nghiêm túc nói: “Còn nữa, còn… một điểm rất quan trọng, cô ấy… cô ấy không chỉ một lần định quyến rũ tôi, anh xem, hôm trước còn thơm tôi một cái.”



Lãnh Kính Hàn rốt cuộc cũng phải phì cười: “Là người ta muốn quyến rũ cậu hay cậu muốn quyến rũ người ta? Cậu thêm muối dặm mắm bao nhiêu tưởng tôi không biết đấy hả?”



Hàn Phong đột nhiên hỏi: “Phải rồi, nhà bọn họ có tài lực như thế, rốt cuộc là làm gì vậy?”



“Gì cũng làm, chỉ cần là lĩnh vực làm ăn chính đáng ra lợi nhuận thì các công ty nhà họ Phan đều cân nhắc. Song bọn họ chủ đạo vẫn là kinh doanh du lịch, tập đoàn Phan thị chiếm đến một nửa phân ngạch thị trường du lịch toàn Đông Nam Á đấy.”



Hàn Phong thấy Lãnh Kính Hàn không còn tức nữa, liền chuyển đề tài: “Nói vậy, mức độ tình nghi của Khả Hân cũng không lớn, thế thì tôi yên tâm rồi. Chẹp, anh Lãnh, mỗi lần gặp phải vụ án nào phức tạp anh đều ra ngoài ngủ thế này, bỏ chị dâu một mình ở nhà mà cũng yên tâm được hả?”



“Liên quan gì đến cậu? Cậu lại nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì hả?” Nói đoạn chìm vào giấc ngủ trong thấp thỏm.



Hàn Phong gối đầu lên tay, thầm nghĩ: Tính ra chị dâu cũng phải bốn năm mươi tuổi rồi, tôi còn nghĩ bậy bạ được gì chứ? Vẫn phải nghĩ cách nào đó dụ kẻ nội gián kia lộ mặt mới được.



Nửa đêm, một bóng người mở cửa trụ sở phòng Cảnh sát hình sự, lần mò bước đi, nhưng có vẻ rất thông thạo bài trí trong phòng. Dưới ánh trăng lờ mờ, có thể trông thấy mái tóc dài và đường cong thấp thoáng dưới bộ cảnh phục, là một nữ cảnh sát. Cô rón rén bước tới phòng máy tính, móc chìa khóa cắm vào ổ mà không phát ra bất cứ tiếng động nào, tiếp đó xoay khóa, mở cửa phòng máy tính.



_________________



Này thì Google [Bot] không thanks! images