Ma Trận Án
Chương 12 :
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Câu đố về thân phận Hàn Phong - Manh mối mới
Type: trthuy
Cửa vừa mở, ánh sáng liền hắt ra qua khe hở, máy tính trong phòng đã được khởi động, trước màn hình còn có hai bóng người, cửa đột ngột mở ra, hai người đều hoảng hồn, đồng thanh gằn giọng: “Ai?”
Người mở cửa nói: “Là tôi, Long Giai, Lý Hưởng, các anh làm gì ở đây?”
Hai người ngồi trước máy tính hóa ra là Lý Hưởng và Lưu Định Cường, Lý Hưởng hỏi vặn lại: “Muộn thế này rồi cô không đi ngủ còn đến đây làm gì?”
Long Giai nhỏ nhẹ bảo: “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi không ngủ được. Định đến tìm tư liệu và một người. Các anh thì sao?”
Lưu Định Cường cười nói: “Thế hả? Chúng tôi cũng đang tra tư liệu về một người.”
Long Giai bước tới, chỉ thấy trên màn hình máy tính liên tục nhảy lên hình ảnh và thông tin của người tên “Hàn Phong”, không khỏi mỉm cười: “Các anh cũng đang tìm hiểu về anh ta à?”
Lý Hưởng hỏi: “Cô cũng tới tìm tư liệu của anh ta? Chà, không phải đã rung rinh, tương tư người ta rồi đấy chứ?”
“Đừng có nói vớ vẩn, tôi chỉ thấy con người này quá sức thần bí, buộc phải điều tra xem sao.”
Lưu Định Cường nói: “Đúng vậy, anh ta từ đâu tới, trước kia từng làm gì, vì sao lại có kiến thức chuyên ngành phong phú như vậy, lạ lùng hơn là, anh ta biết rất nhiều kiến thức chuyên ngành bên ngoài phạm vi hiểu biết của mấy người chuyên nghiệp chúng ta.”
Lý Hưởng hậm hực: “Chỉ có trưởng phòng Lãnh biết được lai lịch của người này, nhưng anh ấy lại giữ miệng kín bưng, hỏi thế nào cũng không nói, không còn cách nào khác, chúng ta đành tự động thủ thôi.”
Long Giai hỏi: “Nhưng thông tin chúng ta nắm được quá ít, các anh đã tìm thấy gì chưa?”
Lưu Định Cường lắc đầu: “Chúng tôi đã thử tra, riêng ở Hải Giác này có hơn sáu trăm người tên Hàn Phong, nhưng không có ai là Hàn Phong cần tìm. Chúng tôi lại tra trên hệ thống hộ tịch toàn quốc, có hơn chín trăm nghìn gã Hàn Phong, hiện giờ chúng tôi đang đặt độ tuổi là giai đoạn sinh sau năm 80 trước năm 90, nhưng vẫn ra gần hai trăm nghìn người.”
Long Giai nói: “Oa, thế thì phải đến bao giờ?”
Lý Hưởng bảo: “Chúng tôi đã đối chiếu hơn nửa rồi.”
Long Giai mỉm cười: “Thế này không ổn, chúng ta cần nhiều thông tin hơn, đầu tiên, ngay cả anh ta có thật tên Hàn Phong hay không chúng ta còn không xác định nổi, nguyên quán ở đâu, đây đều là những thông tin cơ bản nhất.”
Lưu Định Cường nghẹo đầu: “Đúng thế! Nếu anh ta chỉ đang dùng tên giả thì chẳng phải chúng ta công cốc sao?”
Long Giai: “Các anh có để ý không, giọng anh ta mang ngữ điệu mạn Hồ Nam, Tứ Xuyên, hơn nữa thanh điệu còn hơi quai quái.”
Lý Hưởng: “Giống cả giọng địa phương vùng Phúc Kiến, Chiết Giang.”
Lưu Định Cường: “Thân hình anh ta cao gầy, các khớp xương nhỏ hơn người bình thường một chút, tỷ lệ khung xương và cơ thịt khá thấp, đây là đặc điểm của dân tộc thiểu số vùng Vân Nam, Quý Châu.”
Lý Hưởng: “Đây cũng không phải cách hay, nói đi nói lại thì ở đâu cũng có khả năng. Phải rồi, tôi cảm giác anh ta nói chuyện còn lai cả giọng Đức. Hồi sang Đức huấn luyện đặc biệt tôi còn nhớ, phát âm của sĩ quan huấn luyện có bật lưỡi sau, lúc phát âm các từ đệm cực kỳ rõ rệt, Hàn Phong cũng như vậy, lúc anh ta nói ‘chứ’ ‘nhá’ cũng phát âm kiểu này.”
Long Giai: “Tôi thì không nghĩ phức tạp như các anh, tôi vốn cho rằng trưởng phòng Lãnh đã giới thiệu anh ta là thám tử, vậy thì anh ta sẽ phải đăng ký giấy phép, lên tìm xem có tay thám tử nào như thế không là được.”
Lưu Định Cường: “Cô tìm đi này, tôi nhường chỗ.”
Long Giai bắt đầu tìm kiếm trên máy tính, ba cái đầu sáu con mắt nhất loạt dán lấy màn hình, bọn họ quả thật đã tìm được một giấy phép hành nghề thám tử do ngành công an địa phương cấp phép, nhưng cái bọn họ nhìn thấy là gì? Trên màn hình chỉ độc có hai chữ Hàn Phong, ngay ảnh chụp cũng không có lấy một tấm, những thông tin khác như giới tính, độ tuổi đều trống trơn.
Lý Hưởng kinh ngạc: “Thế này là sao?”
Lưu Định Cường cười bảo: “Tôi thấy tay này rất giống đặc công của nước nào đó, không hề có lấy một tài liệu ghi chép.”
Lý Hưởng gật gù: “Cũng có khả năng ấy, nếu không phải đặc công thì anh ta được huấn luyện ở đâu. Nơi ở của anh ta nằm giữa một dãy nhà cửa xập xệ ở khu nội thành cũ, môi trường cực kỳ tệ hại, thật không tưởng tượng nổi anh ta làm sao sống được ở đó.”
Long Giai tò mò: “Anh ta ở đâu cơ?”
Lý Hưởng đáp: “Ở trước đường Hoàn Hoa, đi qua cầu vượt ba tầng Bạch Ngọc, rẽ vào phường Hương Bài…”
Ngày hôm sau, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn đến bệnh viện thăm Hạ Mạt và Trương Nghệ. Bệnh viện nhân dân Nghi Hưng nổi tiếng khắp Hải Giác là một bệnh viện đa khoa có lịch sử lâu đời gần trăm năm. Phó viện trưởng Trương Thiệu Đông là bác sĩ chủ khoa ngoại trao đổi với bọn họ, Trương Nghệ bị thương nhẹ, đạn không gây tổn thương đến tổ chức thần kinh, chỉ cần nghỉ ngơi là được, sau khi hồi phục có thể lại như người bình thường; nhưng Hạ Mạt bị vật đập mạnh sau đầu, não bị chấn động, khả năng sẽ để lại di chứng là mất trí nhớ ngắt quãng hoặc mất trí nhớ ngược.
Hàn Phong không hiểu: “Cái gì với cái gì? Mất trí nhớ ngắt quãng? Mất trí nhớ ngược?”
Trương Thiệu Đông cười giải thích: “Mất trí nhớ ngắt quãng tức là người bệnh sẽ đột nhiên quên đi một số sự việc đáng lẽ nhớ rõ, ví dụ như vừa ăn cơm, anh ta có thể quên mất, ngỡ là mình chưa ăn; còn mất trí nhớ ngược tức là người bệnh rất dễ quên những việc xảy ra gần đây, chỉ lưu ký ức về những chuyện xảy ra thuở nhỏ thôi.”
Lãnh Kính Hàn trầm ngâm: “Viện phó Trương, bệnh này liệu có thể chữa khỏi không?”
Trương Thiệu Đông đáp: “Rất khó nói, hơn nữa chúng tôi cũng chưa xác định chắc chắn là hai loại hậu di chứng này. Các anh cần biết, não bộ con người là cơ quan tinh vi nhất, phức tạp nhất trong tổ chức cơ thể, nói quản lý chung các cơ quan trong cơ thể ta, gnoai2 ra còn thiết lập tư duy, sản sinh ký ức, sau khi bị va đập, nó sẽ gặp phải tổn thương thế nào thì đến y học cũng không thể xác định chính xác. Trừ phi có các hiện tượng rõ ràng như xuất huyết, phù não, hoặc ngoại vật gây tổn thương một khu vực nào đó, bằng không rất khó đưa ra chuẩn đoán.”
Hàn Phong lên tiếng: “Viện phó Trương, như vậy tức là, anh ấy có khả năng hoàn toàn bình thường.”
Trương Thiệu Đông nói: “Giờ chúng tôi chỉ có thể giữ cậu ấy lại bệnh viện theo dõi, các loại hậu di chứng cũng không biểu hiện ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn được đâu. Cậu thấy cậu ta có vẻ bình thường, nhưng chưa biết chừng lại xảy ra vấn đề gì đó.”
Lúc này, một bác sĩ trẻ cầm danh sách bước vào: “Viện phó, bác sĩ Lương Thanh Nho muốn lấy hai bộ dụng cụ, tiến hành phẫu thuật bên ngoài bệnh viện, xin anh ký cho một chữ.”
Trương Thiệu Đông gắt: “Không phải đã thông báo cho khoa thiết bị, bác sĩ Lương tự ký cũng có thể mượn hai bộ dụng cụ sao? Chuyện này mà cũng cần tới tìm tôi.”
Bác sĩ nhận xong chữ ký liền lui ra ngay. Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn được viện phó Trương dẫn tới phòng bệnh, bệnh viện đã đặc biệt xếp cho Trương Nghệ và Hạ Mạt ở chung một phòng. Do tiếp nhận rất nhiều cảnh sát bị thương hôm qua nên viện phó Trương cũng rất bận, sau khi đưa hai người tới phòng bệnh liền đi trước có việc.
Hai người Trương Nghệ, Hạ Mạt đều đã tỉnh lại, trông tinh thần có vẻ rất tốt. Hàn huyên một lúc, cả hai tuy đều đang bị thương nhưng vẫn vô cùng quan tâm tới tiến trình vụ án. Lãnh Kính Hàn kể lại tình hình sau khi bọn họ bị thương, nói thêm đôi câu nữa rồi rời bệnh viện.
Trên đường, Lãnh Kính Hàn hỏi: “Tiếp theo cậu định làm gì?”
Hàn Phong đáp: “Tôi cho rằng nên đến thăm hỏi Đinh Nhất Tiếu chuyến nữa. Hồng A Căn nói từ ba năm trước hắn đã rời khỏi công ty xây dựng Phúc Hưng, công ty xây dựng Phúc Hưng lại chỉ mới hủy hợp đồng lao động với Hồng A Căn vì hắn có vấn đề về thần kinh, tôi muốn xem Đinh Nhất Tiếu lý giải thế nào. Cũng tiện thể để ý A Bát, Lý Hưởng chẳng nói anh ấy cũng khiến đối phương bị thương đấy sao.”
“Được, tôi còn phải trao đổi với anh Quách, bàn bạc xem nên viết báo cáo thế nào. Cậu đi một mình vậy.”
“Dù gì cũng phải phân cho tôi một người chứ, một mình đi tôi đâu biết đường.”
Lãnh Kính Hàn lộ vẻ bất đắc dĩ: “Chúng tôi quả thật không còn người nữa rồi, bên nhóm giám sát Đinh Nhất Tiếu cũng không đủ người, Lý Hưởng và Lâm Phàm phải thay nhau giữ chốt, Lưu Định Cường thì phải làm phân tích hiện trường vụ nổ hôm qua, Long Giai phải điều tra tài liệu bối cảnh công ty Xây dựng Khai Nguyên, còn phải phụ trách chỉnh lý báo cáo gửi đến. Cậu bảo cử ai đi với cậu?”
“Ừm…” Lãnh Kính Hàn nói đến đây, cả hai đồng thời nghĩ đến một người. Lãnh Kính Hàn bảo: “Để tôi gọi điện thoại hỏi giúp cậu, xem con bé có thời gian không thì nhờ nó đưa cậu đi.” Lãnh Kính Hàn dừng xe lại, gọi điện thoại rồi bảo Hàn Phong: “Cậu xuống xe luôn ở đây đi, chỗ này rất gần cao ốc Thiên Nguyên, Khả Hân sẽ đến đón cậu ngay. Đừng có chạy lung tung đấy, lạc rồi không ai lo được đâu.”
Hàn Phong cười khẩy, ngáp một cái rõ to. Chỉ mấy phút sau Phan Khả Hân đã đánh xe tới, chở Hàn Phong đến cao ốc Thiên Nguyên, suốt đường đi cô không ngừng hỏi han vụ án phát triển ra sao, Hàn Phong nói đã phát triển đến giai đoạn then chốt, không phải tình tiết nào cũng có thể nói cô nghe. Phan Khả Hân rất không vừa lòng, vẻ nhiệt tình từ lúc Hàn Phong lên xe chuyển phắt sang lạnh nhạt, Hàn Phong đùa cô, chưa được đôi câu cô đã dẩu môi lên giở tính tiểu thư. Tới cao ốc Thiên Nguyên, Đinh Nhất Tiếu không có ở văn phòng, cả A Bát cũng đã ra ngoài, nhân viên tiếp tân bảo bọn Hàn Phong ngồi đợi, xếp hàng sau mấy chục khách nữa. Hàn Phong vốn là người không an phận, ngồi được mấy phút bèn bảo cô tiếp tân ghi lại số điện thoại của Phan Khả Hân, rồi bắt đầu đi lại thăm thú trong tòa nhà. Cao ốc Thiên Nguyên được xây dựng trên khu đất mênh mông, mỗi tầng đều có không ít doanh nghiệp thuê làm văn phòng, Hàn Phong bảo Phan Khả Hân giới thiệu ngành nghề của từng công ty, Phan Khả Hân vẫn còn tức chuyện anh ta không chịu kể tiến triển vụ án cho mình, chỉ đối đáp vài câu nhát gừng.
Hai người tham quan từ tầng hai mươi tư xuống tầng mười sáu, Hàn Phong đột nhiên bị một người đang đi hấp tấp đâm phải từ phía sau. Đó là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, tuổi tác trên dưới ba mươi, ngoại hình toát lên vẻ lịch thiệp nho nhã, tay xách một cái hòm lớn, đâm phải Hàn Phong liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh.”
“Không cần đâu, hừ, Hồ Ngân Tín? Hồ Ngân Tín? Hừ hừ.” Khóe miệng Hàn Phong nhếch lên một nụ cười kỳ quặc, anh ta lại hỏi: “Công ty vật liệu thép Thành An ở tít tận Thiên Nhai, hai người đã điều tra thông tin về nó chưa?”
Long Giai trả lời: “Đã điều tra rồi, đây là công ty vật liệu thép mới nổi được thành lập dưới tên Đinh Nhất Tiếu, chỉ trong vòng ba năm đã có chỗ đứng vững vàng trên thị trường. Người trong ngành đều nói, chất lượng thép của Thành An rất tốt, giá cả phải chăng, chúng tôi đã đến hỏi thăm mấy thị trường giao dịch vật liệu thép quy mô lớn, hàng của Thành An luôn bán rất chạy. Nhưng do nó chỉ là một xưởng thép nhỏ nên sản lượng không cao, bình quân hàng năm chỉ tầm mấy trăm nghìn tấn, chủ yếu là thép xây dựng.”
“Ở phiên đấu giá công ty Hưng Thịnh, Thành An trả một lần bằng tiền mặt hay thanh toán trả góp?”
“Tiền mặt trả trong một lần, bằng không đã chẳng áp được giá xuống thấp thế.”
Hàn Phong lại hỏi: “Công ty Thành An chuyến này có bao nhiêu người tới tham dự phiên đấu giá? Bọn họ nghỉ ở đâu?”
“Chỉ một mình Hồ Ngân Tín. Nghĩ cũng lạ, ông ta rất kín tiếng, ở ngay khách sạn Long Hoa, là một khách sạn nhỏ gần bến xe, còn chưa được nổi hai sao.”
Hàn Phong nhắm mắt nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi: “Hai người điều tra rõ rồi chứ? Hồ Ngân Tín thực sự dùng tiền mặt thanh toán dứt điểm một lần? Ông ta một mình xách va li tiền hay chuyển khoản qua ngân hàng? Nếu chuyển khoản thì dùng cách nào? Thật là đi một mình không? Đi bằng phương tiện giao thông gì? Đến đây lúc nào? Sau khi kết thúc đấu giá ông ta có tiếp xúc với ai? Người phụ trách chính lần đấu giá này là ai? Quan hệ giữa họ thế nào? Hồ Ngân Tín có phải đã rời khỏi Hải Giác không? Rời đi lúc nào? Đi cùng ông ta có những người nào?”
Hàn Phong một hơi đặt ra cả đống câu hỏi, làm Long Giai và Lâm Phàm chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, lúng túng không nói nên lời. Long Giai hỏi lại Lâm Phàm: “Hồ Ngân Tín đến đây một mình phải không?”
Lâm Phàm trả lời: “Ờ, chuyện này, đúng thế.”
Long Giai lại nói: “Người phụ trách lần đấu giá này là Cao Đới Thắng trưởng phòng Nghiệp vụ ngân hàng Hằng Phúc, giữa người này và Hồ Ngân Tín có quan hệ hay không, chuyện này chúng tôi…”
Lâm Phàm nhồm nhoàm ăn xong hộp mì, lên tiếng: “Để chúng tôi lại đi điều tra, nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng.”
Long Giai bảo: “Cả anh cũng đi cùng đi, còn vấn đề gì có thể làm rõ luôn.”
Hàn Phong nói: “Không, tôi vừa nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng, phải đi thẩm vấn Hồng A Căn, hai người đi đi, nhớ tìm hiểu thêm về người đại diện các công ty tham gia đấu giá còn lại, hỏi quá trình chi tiết của phiên đấu giá, nghe xem bọn họ thấy thế nào về lần đấu giá này. Nếu Hồ Ngân Tín vẫn chưa rời khỏi đây, nhất định phải tìm cách giữ ông ta lại, nếu ông ta không phối hợp, cứ cưỡng chế về đây.”
Lâm Phàm đứng ở cửa hỏi: “Lấy lý do gì?”
Hàn Phong đáp: “Tình nghi mưu sát!”
Lãnh Kính Hàn chất vấn: “Lý do ấy mà cũng dùng bừa được hả? Cậu dựa vào đâu nói người ta dính líu đến việc giết người?”
Ngoài cửa đã nghe tiếng ô tô nổ máy, Hàn Phong nói: “Anh ta là cảnh sát hình sự lâu năm rồi, đến cái đó còn hỏi tôi, đương nhiên là tôi bịa bừa ra thôi.”
“Sao lại bắt hai người họ đi điều tra lần nữa? Cậu đang suy tính điều gì?”
“Trong chuyện này tồn tại vấn đề rất lớn, bắt buộc phải điều tra.”
“Nhưng tôi nghe mấy thông tin họ đưa ra đều rất bình thường mà, thử nói nghi vấn của cậu xem.”
Hàn Phong khôi phục lại vẻ tự tin thường thấy: “Nghi vấn một, Hồ Ngân Tín đi một mình, hơn nữa còn có phần kín tiếng, hoạt động đấu giá kiểu này, số tiền mấy trăm nghìn đâu phải trò đùa, giám đốc công ty nào lại một mình tham gia đấu giá chứ? Điều này không hợp lẽ thường. Hễ đấu giá thành công, cần ký kết hợp đồng phải có luật sư thâm niên đi cùng, cần nghiệm thu nhà xưởng phải có nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp hỗ trợ, cần thanh toán phải có nhân viên tài vụ bên cạnh, giám đốc ra ngoài phải gặp gỡ xã giao, sắp xếp lịch trình hằng ngày cần đến một thư ký. Đi công tác bên ngoài, tiến hành giao dịch làm ăn, ít nhất phải cần có nhân tài sở hữu bốn loại kỹ năng chuyên nghiệp tháp tùng, đương nhiên, có những người có thể một thân kiêm nhiệm mấy chức vụ, nhưng giám đốc thì không thể.”
Lãnh Kính Hàn ngẩn người, cắt ngang: “Vì sao?”
Hàn Phong cười: “Nếu một giám đốc nắm được cả bốn kỹ năng này thì anh ta đã chẳng làm nổi giám đốc, nhiều nhất chỉ có thể làm chân thư ký mà thôi, đạo lý trong chuyện này, anh cứ từ từ mà suy nghĩ. Nghi vấn thứ hai, là vấn đề sổ sách của công ty Thành An, tuy Long Giai có nói, sp của Thành An hàng năm không quá mấy trăm nghìn tấn, vấn đề nằm ở ngay đây. Giá cả thị trường sắt thép hiện giờ, từ điểm chót vót năm ngoái đã rơi kịch đáy, mỗi tấn vật liệu thép trượt giá ít nhất 30%, trừ đi tiền vốn, gần như không có lợi nhuận đáng kể, mà doanh nghiệp lại không thể tạm ngừng sản xuất, bắt buộc phải duy trì guồng máy vận hành liên tục. Công ty thép Thành An hiệ đang trong giai đoạn làm ăn khó khăn, đừng nói là hơn năm trăm nghìn, theo tôi thấy, ngay đến ba trăm nghìn tiền vốn luân chuyển bọn họ cũng chưa chắc có ấy chứ.”
Lãnh Kính Hàn lắp bắp: “Sao… sao cậu biết?”
“Tin tức có nói cả mà, anh không xem à? Còn điểm nghi vấn thứ ba.”
Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên: “Vẫn còn điểm thứ ba?”
“Thứ ba, chính là người này, giám đốc công ty thép Thành An, ông ta không nên mang họ Hồ.”
Lãnh Kính Hàn không hiểu: “Họ Hồ thì làm sao?”
Hàn Phong cười khẩy: “Còn nhớ không, khi vụ án mới bắt đầu, có một vị họ Hồ từng xuất hiện, còn lừa cả tôi nữa, cái tay đó hút một loại thuốc có mùi tinh dầu rất cổ quái, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Lãnh Kính Hàn kêu lên thất thanh: “Hồ Kim Thành! Hồ Ngân Tín; Hồ Kim Thành, Hồ Ngân Tín. Cậu bảo hai người này…”
Hàn Phong tiếp lời: “Hy vọng không phải một người.”
Lãnh Kính Hàn trầm ngâm: “Năm mươi tuổi, tuổi tác cũng khá ăn khớp, nếu thật là hắn ta…”
“Nếu thật là hắn ta thì công ty thép Thành An thực ra không hề cử người đến Hải Giác, mà người đó vẫn luôn ở Hải Giác, đợi sau khi được bổ nhiệm làm giám đốc công ty Thành An mới ra mặt tham gia đấu giá, một khi thành công, hắn có thể lập tức rời Thiên Nhai giữ chức giám đốc rồi. Bản thân hắn đã chính là nhân viên tài vụ, hắn là lần này tới Thành An sẽ giúp ích được nhiều cho tình hình tài vụ của công ty này.”
“Nếu thật là Hồ Kim Thành thì hắn đóng vai trò gì trong vụ án này?”
“Chắc là sau này mới gia nhập, con người này bề ngoài trông rất thật thà, thực ra lòng dạ thâm độc, công ty thép Thành An có lẽ chính là thù lao trả cho hắn. Địa vị hắn trong tổ chức này rất thấp, được nắm giữ công ty Thành An coi như đã là hậu lắm rồi. Mới đầu hắn chỉ phụ trách vẽ ra một lời nói dối thiện ý, xem ra hiện giờ đã có tác dụng mới. Tôi từng nói, đối thủ của chúng ta dùng người rất có cân nhắc mà, mỗi một quân cờ đều được y phát huy tối đa công việc.”
Lãnh Kính Hàn nhíu mày: “Thế này thì vụ án chẳng phải càng phức tạp hơn sao? Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc y muốn làm gì?”
Hàn Phong lạnh lùng nói: “Nếu chúng ta biết y muốn làm gì, thì trò chơi này coi như y thua rồi. Nói đến đây tôi lại nhớ chuyện đêm qua tôi thảo luận với anh ấy.”
“Chuyện gì?”
“Còn nhớ hôm qua tôi nói khi không biết đi đường nào trong mê cung, cần lùi lại con đường cũ, anh đã lùi đến tận đâu không?”
“Tôi lùi đến thời điểm Lâm Chính chết, nếu còn lùi nữa thì cái chết của Lương Hưng Thịnh, còn sau đó nữa thì hết rồi.”
“Phải, chính là cái chết của Lâm Chính. Đây chính là lý do ban đầu để các anh thành lập tổ chuyên án này, cũng là câu đố khó giải đầu tiên hung thủ đặt ra cho chúng ta. Đầu tiên cái chết của Lâm Chính được hắn thiết kế tinh vi, khiến chúng ta tìm nguyên nhân cái chết mà không ra manh mối nào. Tiếp đó mối quan hệ giữa Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh lại được lộ ra trong tình huống vô cùng ngẫu nhiên, trong vụ án này chúng ta vấp phải hai câu đố: một, vì sao Lâm Chính lại chuyển nhượng 5% cổ phần cho Lương Hưng Thịnh; hai, trước khi chết Lâm Chính đã nói chuyện điện thoại với ai, vì sao anh ta phải đi đường quốc lộ cũ. Tôi tin rằng, giải được hai câu đố này sẽ giúp ích rất nhiều cho toàn bộ vụ án.”
“Nói thì rất đơn giản, nhưng chúng ta không hề có chút manh mối nào, giống như hiện giờ, rõ ràng nắm được rất nhiều manh mối nhưng vẫn không biết tên hung thủ đứng đằng sau rốt cuộc muốn giở trò gì. Lần nào cũng đợi hắn ra tay rồi ta mới đi phân tích tình tiết vụ án, thu dọn tàn cục.”
“Không, hôm qua tôi đã nghĩ cả đêm, lời anh nói đã dẫn dắt cho tôi. Ở vụ án của Lâm Chính, chúng ta vẫn luôn có một manh mối quan trọng, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân vẫn chưa tiến hành điều tra, tôi không rõ những nguyên nhân ấy liệu đến giờ có còn làm phiền anh không.”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Ý cậu là?”
Hàn Phong nói: “Trương Nghệ và Lâm Phàm, bọn họ từng…”
Lãnh Kính Hàn sực hiểu ra: “Điều tra tổng bộ tập đoàn Hằng Phúc đặt ở Thiên Nhai!”
_________________
Này thì Google [Bot] không thanks! images