Ma Trận Án
Chương 15 : Thăm dò ý tứ
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Type: HaDiepKhanh
Lúc ăn tối, Hàn Phong vừa thấy Trang Hiểu Quân không tới, đi đến chỗ cầu thang liền đẩy Lãnh Kính Hàn sang một bên, nói: “Anh lên nhà gọi cơm về mà ăn, tôi muốn ở riêng với cô ấy.”
Lãnh Kính Hàn rủa thầm trong bụng rồi đi lên lầu.
Tần Di mặc váy liền thân không tay màu trắng sữa, eo bó vạt ngắn càng tôn lên những đường cong riêng của phái nữ, cô dường như không để tâm lắm chuyện Lãnh Kính Hàn vắng mặt, không thấy hỏi han gì nhiều.
Hai người chuyện trò qua lại, lối nói chuyện hài hước pha lẫn chất lưu manh đặc trưng của Hàn Phong thường khiến Tần Di phải che miệng cười, bữa tối dưới ánh nến cũng coi như vui vẻ hòa hợp. Tán phét một hồi, Hàn Phong không đùa cợt nữa mà bắt đầu đặt câu hỏi: “Mặc dù hiện giờ tạm thời chưa thể lấy được hồ sơ của Lâm CHính, tôi vẫn muốn hỏi thăm một số tình hình trong công ty, tôi sẽ cố tránh không đặt các câu hỏi liên quan đến bí mật kinh doanh, được không?”
Tần Di gật đầu: “Tôi biết rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật quá bất ngờ, tôi cũng hiểu được tâm trạng của các anh, anh cứ hỏi đi.”
Hàn Phong hỏi: “Trước tiên tôi muốn hỏi về trưởng phòng Tôn mới đột tử ngày hôm nay, quan hệ cá nhân của Vu Thành Long và trưởng phòng Tôn rất tốt phải không?”
Tần Di chau mày, lắc đầu nói: “Tôi không rõ cho lắm, anh biết đấy, phòng Chăm sóc khách hàng, phòng Nhân sự, phòng Hậu cần, đều là những hệ thống tương đối độc lập, tôi nghĩ, chắc bọn họ không có mâu thuẫn gì trực tiếp đâu nhỉ?”
Hàn Phong thoáng trầm ngâm, lại hỏi tiếp: “Hiện tại ở công ty các cô, vẫn có mười cổ đông lớn à?”
Tần Di gật đầu, Hàn Phong lại hỏi: “Vẫn là những người trước kia?”
Tần Di đáp: “À không, người trong công ty cứ đổi đi đổi lại suốt, có những chức vụ đổi đến ba bốn trưởng phòng rồi.”
“Có thể cho tôi biết mười cổ đông lớn hiện nay là những người nào không?”
Tần Di nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói: “Hiện nay à, có tôi, Hiểu Quân, chủ tịch hội đồng quản trị, thành viên danh dự hội đồng quản trị Trác Thành Đào, giám đốc khu vực Quảng Đông Trần Thiên Thọ, giám đốc khu vực Thượng Hải Thiện Yến Phi, cô ấy cũng là một nữ cường nhân, còn nhỏ hơn tôi một tuổi đấy, ngoài ra có giám đốc khu vực Bắc Kinh Mạch Địch, anh ta thì là một doanh nhân có tiếng rồi, trưởng chi nhánh TRùng Khánh Phong Thu Thực, còn cả hai người vừa xảy ra chuyện là Lâm Chính của chi nhanh Hải Giác và trưởng phòng Nhân sự Tôn Hướng Hiền nữa.”
Hàn Phong ăn một viên thịt, nóng đến nỗi phải phun cả ra, xuýt xoa nói: “Trưởng phòng Tôn cũng là cổ đông lớn à! Lúc trước không nghe cô nói!”
Tân Di thấp giọng: “Anh ta là cháu ruột của chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm, nhưng cũng có tin đồn anh ta là con riêng của chủ tịch, thậm chí anh ta còn không dám chuyển người nhà lên thành phố Thiên Nhai này, tất nhiên, đây chỉ là tin đồn thôi. Thực tế vì anh ta có đầu óc kinh doanh nên được ngài chủ tịch tiền nhiêm đã coi Tôn Hướng Hiền là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch, chẳng qua cho ở phòng Nhân sự rèn luyện một thời gian thôi, nhưng ngài chủ tịch lại mất quá đột ngột, chỉ chuyển nhượng cổ phiếu mà không kịp dặn dò gì cả, chậc...”
“Ngài chủ tịch tiền nhiệm làm sao mà mất vậy?”
“Nghe nói bị ung thư, lúc tôi đến thì ông Giang đã là chủ tịch rồi.”
“Ừm, phải rồi, lúc chúng tôi đến có nghe nói, sau khi mười cổ đông lớn chết, nếu không kịp lập di chúc chuyển nhượng cổ phiếu, công ty sẽ thu hồi rồi dựa theo tỷ lệ phân chia cho từng người sở hữu cổ phiếu, có chuyện như vậy không?”
“Đúng thế, đây là quy định đặt ra từ lúc đầu thành lập công ty, nhưng không phải nằm vào mười cổ đông lớn, mà là nhằm vào mười một vị trong hội đồng quản trị, khi ấy mười một thành viên hội đồng quản trị rất có tầm nhìn, để đề phòng thu mua với mục đích xấu, họ đã đặt ra thỏa thuận này.”
Hàn Phong hỏi: “Để ngăn ngừa thu mua với mục đích xấu?”
Tần DI đáp: “Đúng vậy, như thế có thể tránh cho công ty khỏi bị ảnh hưởng nếu các thành viên hội đồng quản trị đột ngột qua đời.”
Hàn Phong hào hứng nói: “Cô giải thích cụ thể xem nào.”
Tần Di giải thích: “Nếu thành viên hội đồng quản trị đột ngột qua đời, tài sản của ông ta đương nhiên sẽ do người thừa kế nhận lấy. Như thế dễ tạo kẽ hở cho những kẻ phạm pháp luồn vào, trước tiên khống chế người thừa kế, rồi sát hại thành viên hội đồng quản trị, cổ phiếu công ty sẽ rơi vào tay kẻ xấu. Nhưng có hiệp ước kia, nếu không tuyên bố rõ ràng chuyển nhượng cổ phiếu cho người nào, cổ phiếu sẽ tự động bị công ty thu hồi, đây là một biện pháp công ty thực hiện để đánh vào bọn tội phạm kinh tế. Trong trường hợp, thành viên hội đồng quản trị tuyên bố sẽ chuyển nhượng cổ phiếu cho ai, bọn họ cũng phải có thỏa thuận rõ ràng, ký hợp đồng từ trước, như vậy, công ty sẽ nắm được tình hình chuyển dịch của cổ phiếu, không đến nỗi gây nên sóng gió lớn trên thị trường.”
Hàn Phong nghe mà chẳng hiểu gì, hoang mang nói: “Không hiểu lắm.”
Tần Di kinh ngạc hỏi: “Anh không hiểu gì về thị trường cổ phiếu à?”
Hàn Phong đáp: “Đã chơi bao giờ đâu, không biết.” Cùng lúc ấy, anh ta bắt gặp vẻ giễu cợt vô tình lộ ra trong mắt Tần Di.
Tần Di cười cười: “Bây giờ người không biết gì về cổ phiếu đã hiếm lắm rồi, anh chưa nghe nói à? Một tỷ ba người Trung Quốc thì có một tỷ chơi cổ phiếu, ba trăm triệu người còn lại, đều là nhà phát hành.”
Hàn Phong nói: “Có lẽ tôi nằm ngoài số một tỷ ba ấy rồi. có điều, tôi vẫn hiểu được chút chút. Bao giờ thì công ty các cô tiến hành cải cách cổ phần vậy?”
Tần Di nhếch mép cười: “Đây là bí mật kinh doanh cấp cao nhất, đừng nói là tôi, kể cả chủ tịch cũng không biết được đâu.”
Hàn Phong ngạc nhiên: “Cái gì? Cả chủ tịch của các cô cũng không biết á?”
Tần Di nói: “Đợt thí điểm đầu tiên là những công ty nào, đợt thứ hai lại là những công ty nào đều do nhà nước chọn ra cả, công ty lên sàn chỉ cần tổ chức xong đại hội cổ đông và trình ra kế hoạch cải cách cổ phần là được rồi.”
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Hàn Phong, Tần Di lại cười cười: “Kể cả chủ tịch đoán biết được thời gian cải cách cổ phần của công ty thfi chúng tôi cũng không được biết mà, nói vậy có lẽ anh không hiểu cho lắm nhỉ?”
Hàn Phong lắc đầu, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, liền sau đó anh ta lại chuyển sang chủ đề khác. “Phải rồi, công ty các cô có phải mỗi tuần đề họp một lần, đến lúc đó tất cả các giám đốc khu vực đều tham gia?”
Tần Di nói: “Làm sao được chứ, Thiên Nhai, Hải Giác xa như vậy, mỗi giám đốc khu vực đều có rất nhiều việc quan trọng phải giải quyết trong phạm vi quản lý của họ, làm sao họp hằng tuần được, mỗi năm một lần là tốt lắm rồi, có khi năm năm ba năm mới họp một lần đấy.”
Hàn Phong gật gù nửa hiểu nửa không, lại bắt đầu ăn ngốn ăn ngấu, chốc chốc ngẩn lên chuyện phiếm với Tần Di về một số chuyện trong công ty. Anh ta hỏi cặn kẽ về từng thành viên trong hội đồng quản trị, đặc biệt là thành viên nữ còn lại, Thiện Yến Phi, cô này sau khi qua lại với KHải Kim Vận, con trai một thành viên cũ trong hội đồng là ông Khải Khai Hoa, tài năng kinh doanh mới dần dần được phát hiện. Khải Kim vận ham chơi lười làm, chẳng có năng lực gì, nên việc trong công ty hầu hết đều giao cả cho Thiện Yến Phi, đến nỗi khi Khải Khai Hoa bệnh nặng, liền nhượng lại cổ phần cho Thiện Yên Phi. Sau khi Khải Khai Hoa chết, Thiện Yến Phi và Khải Kim Vận không hòa hợp, cô ta định cho Khải Kim Vận một khoản tiền chia tay, nhưng Khải Kim Vận lại không nghĩ thông, tự sát mấy lần, có điều đều bất thành.
Sau mấy ly rượu, sắc mặt Tần Di bắt đầu hồng lên, cô nhìn Hàn Phong, u uẩn hỏi: “Anh thấy con người tôi thế nào?”
Hàn Phong trợn to mắt kinh ngạc: “Cô ấy à? Tốt lắm, có tài hoa, có năng lực, lại còn giàu lòng nhân ái, nếu không phải thấy cô ngồi trên ghế trưởng phòng, tôi còn ngỡ cô là cô giáo mầm non nữa cơ.”
Tân Di vô ý che miệng, giả bộ chỉnh lại khăn ăn trước mặt mình, sau đó nói: “Tôi biết, thực ra người như tôi cũng không mấy được lòng đám đàn ông các anh, có lẽ vì tôi quá thành công, nên những người đàn ông ở bên tôi, sẽ cảm thấy lép vế.”
Hàn Phong nói: “Đấy là do những kẻ ấy không biết thưởng thức thôi.”
Tần Di lẩm bẩm: “Có lúc tôi cũng nghĩ, cứ ở nhà làm mẹ hiền vợ thảo quách cho rồi, cần gì phải ra ngoài tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình chứ? Nhưng số phận đẫ lựa chọn anh làm vậy, anh có cách nào khác đâu? Còn anh? Các anh làm cảnh sát, hẳn là rất bận rộn đúng không? mỗi ngày đều phải đối mặt với những nghi phạm nguy hiểm.”
Hàn Phong đáp: “Không đâu, chơi thôi mà, hồi nhỏ cô chơi trò cảnh sát bắt trộm bao giờ chưa? Công việc của chúng tôi cũng gần giống trò chơi ấy đấy, chỉ là đổi súng giả thành súng thật mà thôi.”
Tần Di nhoẻn cười: “Anh thật hài hước.” Dứt lời ánh mắt đã sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Hàn Phong: “Không hiểu sao, tôi luôn muốn tìm một anh cảnh sát làm bạn đời tương lai, có lẽ là bởi họ có thể mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Anh biết không, trong thâm tâm tôi cũng giống như những người phụ nữ khác thôi, cần được dựa dẫm. Những lúc đêm khuya thanh vắng, tôi lại thấy sợ hãi, trong nhà bày biện có lộng lấy đến mấy cũng chẳng giống như một căn nhà, cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó.”
Tần Di chậm chậm đứng lên, vừa kể vừa nhích lại gần Hàn Phong, hơi thở thơm tho như hoa, mùi hương nhàn nhạt xộc thẳng vào lỗ mũi Hàn Phong. Hàn Phong đảo mắt, không biết đang nghĩ gì trong đầu. Đúng lúc Tần Di sắp chạm vào anh ta, Hàn Phong liền giơ ngón tay lên: “Còn một tình tiết trong vụ án, tôi phải thảo luận thêm với trưởng phòng Lãnh. Tôi đi trước nhé.” Dứt lời, anh ta lách người bỏ đi luôn.
Tần Di nhìn Hàn Phong bỏ chạy, lẩm bẩm: “Nếu số phận đã chọn anh rồi, anh còn cách nào khác chứ?”
Hàn Phong chạy hộc tốc về phòng, thuật lại mọi chuyện cho Lãnh KÍnh Hàn nghe, Lãnh Kính Hàn cười bảo: “Cậu chạy cái gì? Chuyện thế này chẳng phải cậu mong còn chẳng được à?”
Hàn Phong nói: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng thấy có vấn đề. Nếu một người phụ nữ giở trò quyến rũ một người đàn ông là bày tỏ lòng ái mộ, vậy thì khi cô ta giở trò quyến rũ hai người đàn ông, chắc chắn người phụ nữ này có vấn đề.”
Lãnh Kính Hàn cười cười: “Cậu nghi ngờ cô ta là nữ đặc công đã được huấn luyện à?”
Hàn Phong nhìn ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Chưa tìm hiểu gì nhau, tôi không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên. Phụ nữ tỏ tình, nếu không phải là tại đàn ông nhu nhược quá, nhút nhát quá, thì thường đều có ý đồ riêng cả, huống hồ, cô ta còn đang qua lại với một người đàn ông khác.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, anh ta theo lệ gọi một cốc sữa bò.
Lãnh Kính Hàn như thường lệ liên lạc với bọn Lý Hưởng.
Hàn Phong cười nói: “Ông lão hơi, chúng tôi thấy Hồ Ngân Tín đi vào công ty, anh ta là giám đốc mới của công ty các ông đúng không?”
Hoàng Quý Lượng hấp háy cặp mặt tí hí, lập tức cười đáp: “Ồ, hì hì, không biết đồng chí cảnh sát này có nhìn nhầm không nhỉ? Chỗ chúng tôi chưa bào giờ có giám đốc nào họ Hồ cả?”
Lãnh Kính Hàn trừng mắt giận dữ: “Biết mà không báo cũng là phạm pháp đó.”
Hoàng Quý Lượng làm bộ sợ sệt, nói: “Ôi chao, chúng tôi là người làm ăn tuân thủ phấp luật mà, đã bao giờ làm chuyện phạm pháp đâu.”
Hàn Phong cười cười vỗ lên lưng ông ta: “Nếu là người làm ăn theo quy củ, vậy thì, bác già này, bác không ngại dẫn chúng tôi vào nhà máy tham quan chứ?”
Hoàng Quý Lượng vuốt mồ hôi dầu trên trán, nói: “Được chứ, được chứ.”
Hàn Phong đi phía trước, Hoàng Quý Lượng đi sau chừng như không theo kịp, Hàn Phong cứ thế xem xét khắp nơi, hoàn toàn không cần ai dẫn đường, thẳng một mạch đến phòng giám đốc nhà máy. Mấy công nhân đang gỡ bảng hiệu trên cửa phòng giám đốc, không ngờ bọn Hàn Phong đến nhanh như vậy, Hàn Phong hỏi: “Giám đốc Hoàng? Đây là...”
Hoàng Quý Lượng lật đật nói: “Sửa chữa, sửa chữa. Tôi tính đổi cánh cửa mới từ lâu rồi, cái phòng làm việc nhà quê hồi trước đem dùng tiếp khách hàng không được đàng hoàng cho lắm.”
Hàn Phong cười “khì khì” lại tìm ra một tấm biển hình thoi trong cái sọt giấy một công nhân chưa kịp giấu đi, bên trên viết rõ “Giám đốc Hồ Ngân Tín”, Hàn Phong cười cợt nói: “Giám đốc Hoàng, đây là...”
Hoàng Quý Lượng đảo mắt, làm bộ giận dữ: “Cái này làm lúc nào vậy? Ai làm hả? Sao tôi không biết gì cả?”
Một nhân vật trông như thư ký đứng bên cạnh lập tức tiếp lời: “Đây là ông Đinh dặn dò làm ạ, còn chưa kịp thông báo cho ông.” Hoàng Quý Lượng như thế sực hiểu ra, lấy làm áy náy nói: “Các anh xem đấy, đây vốn là sản nghiệp của ông Đinh, ông ấy muốn bổ nhiệm ai làm giám đốc tôi cũng chẳng có quyền hỏi. chậc, nhưng ông ấy lại chẳng bảo trước lấy một tiếng, thế này thì quá đáng quá rồi. chậc, chậc, chậc,...”
Hàn Phong cũng lập tức đổi thái độ đồng tình, an ủi ông ta: “Đức buồn quá, bác già ạ, biết đâu ông Đinh đã sắp xếp cho bác việc còn tốt hơn ấy chứ, bác lớn tuổi rồi, cũng nên hưởng phúc đi thôi.”
Hoàng Quý Lượng rầu rĩ nói: “Tôi đã tận tâm tận lực lắm rồi, đâu làm gì có lỗi với Đinh Nhất Tiếu đâu. Không ngờ ông ta lại muốn thay đổi, đúng là không có lương tâm...”
Hàn Phong nói: “Đừng buồn mà, tôi cam đoan với bác, Đinh Nhất Tiếu ít nhất cũng phải cung cấp cho bác một cái danh cố vẫn, nhà máy này mà không có bác thì đừng hòng vận hành được. chậc, chúng tôi muốn đến xưởng sản xuất tham quan, không biết có được không nhỉ?”
Hoàng Quý Lượng đột nhiên lại rũ sạch vẻ thương tâm, kích động nói: “Đi! Tôi dẫn các anh đi xem nhà máy chúng tôi thế nào!”
Hàn Phong muốn xem nguyên liệu trước, Hoàng Quý Lượng bèn dẫn họ đi tham quan khu vực tihcs trữ quặng, Hàn Phong lại xem xét các xe chở quặng, thỉnh thoảng gõ vào thùng xe, trầm trồ khen xe lớn thùng lớn.
Thời tiết thật sự quá nóng, bọn họ không đến phân xưởng luyện thép, mà chỉ tham quan xưởng đúc liên hợp, và kho sắt thép thành phẩm. Hoàng Quý Lượng chỉ từng đống từng đống thép chữ T thành phẩm, nói: “Tôi chẳng nói khoác đâu, sắt thép của chúng tôi là chất lượng tốt nhất đấy, trong các sản phẩm cùng hạng, giá của chúng tôi cũng hợp lý nhất. Vì vậy từ trước đến nay, lượng tiêu thụ liên tục tăng lên, giờ trên thị trường...”
Ông già bắt đầu tán về sắt thép của bọn họ, mồm năm miệng mười thao thao bất tuyệt. Hàn Phong nghe mà gật đầu lia lịa, còn Lãnh kÍnh Hàn thì cau rúm mày, không biết Hàn Phong và lão này cứ thủng thẳng trò chuyện như vậy, chẳng phỉa là tạo cơ hội cho Hồ Ngân Tín bỏ chạy hay sao?
Tham quan nhà xưởng xong, Hoàng Quý Lượng lại dẫn hai người họ vào văn phòng, mời hai người ngồi lại từ từ nói chuyện, Lãnh Kính Hàn thầm nhủ: “Nói nữa, định nói đến khi Hồ Ngân TÍn lên máy bay chắc?”
Hàn Phong hỏi: “Giám đốc Hoàng này, sản lượng mỗi ngày của các vị lớn lắm nhỉ?”
Hoàng Quý Lượng đáp: “CHúng tôi vẫn không đủ lò luyện thép, sản lượng mỗi ngày chỉ được ba bốn trăm tấn, nếu có thể nâng gấp đôi sản lượng, hiệu quả còn rõ ràng hơn nữa.”
Hàn Phong lại nói: “Thế là giỏi lắm rồi, mỗi ngày ba bốn trăm tấn, thế phải cần bao nhiêu quặng chứ, tôi thấy ngoài cửa xếp hàng toàn là xe chở quặng còn gì.”
Hoàng Quý Lượng đắc ý nói: “Chúng tôi dùng toàn quặng tự mình khai thác, quặng sắt chất lượng loại ưu, hàm lượng sắt đều từ 60% trở lên, luyện một tấn thép chỉ cần hai tấn quặng thôi. Người có tiền hay nhất là thế đấy, cái gì cũng tự làm được hết.”
Hàn Phong nói: “Có thể xem qua hóa đơn xuất hàng của công ty được không?”
Hoàng Quý Lượng ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói: “Được, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp với phía cảnh sát.” Nói đoạn, ông ta lấy trong tủ sắt ra một tập tài liệu dày cộp: “Đây là sổ sách chi tiết của công ty, mỗi ngày hoàn thành bao nhiêu tấn thép, bán đi những nơi nào, tất cả đều có ghi chép.”
Hàn Phong lật giở qua loa, thấy trong đó không chỉ có sản lượng, lượng tiêu thụ, bán đi đâu, mà còn có cả lượng nguyên liệu. Anh ta vừa xem vừa đọc các con số: “Ngày 3, nhập 687 tấn quặng chất lượng cao, ngày 4 nhập 641 tấn, ngày 5 nhập 609 tấn, ngày 6 nhập 622 tấn...” Anh ta gấp cuốn sổ lại noi: “Mỗi ngày đều có nhiều tấn quặng nhập vào nhà máy thế này kia à. Phải mất bao nhiêu xe để chuyên chở chứ.”
Hoàng Quý Lượng nói: “Chúng tôi là nhà máy nhỏ, cũng chỉ tiêu thụ được chừng ấy, anh chưa nhìn các nhà máy lớn của người ta đâu, toàn dùng tàu hỏa chở, ai lại dùng ô tô.”
Hàn Phong lại lật một cuốn sổ khác, cẩn thận xem xét, Hoàng Quý Lượng đắc ý ra mặt, thái độ như thể muốn nói mặc cho chú mày xem thế nào cũng đừng hòng tìm được sơ hở trong sổ sách của ông đây.
Lãnh Kính Hàn đã xem đồng hồ đến ba lần, Hàn Phong vẫn thong thả lật giở sổ sách, Hoàng Quý lƯợng thầm cười khẩy nhìn hai người.
Hàn Phong gấp sổ sách lại, ngẩng đầu nói: “Năm kia sản lượng là 75745 tấn, năm ngoái là 92742 tấn, năm nay xem ra còn tăng nữa nhỉ.”
Hoàng Quý Lượng đáp: “Tất cả đều đang phát triển mà.”
Hàn Phong rốt cuộc cũng đứng dậy, nói: “Hết sức cảm ơn sự hợp tác của bác.
Hoàng Quý LƯợng khách sáo: “Chậc, đó là điều nên làm mà.”
Hàn Phong liếc nhìn Lãnh kính Hàn: “Vậy chúng tôi xin phép trước, nếu giám đốc Hồ đến, bác nhất định phải báo cho chúng tôi đấy.”
Hoàng Quý Lượng nói: “Nhất định, nhất định rồi. tất nhiên phải thế rồi.”
Ra khỏi nhà máy thép Thành An, Lãnh Kính Hàn rốt cuộc cũng không kìm được hỏi: “Cậu biết rõ lão già ấy đang cố ý kéo dài thời gian, tại sao vẫn còn ở trong đó tán phét với lão ta lâu thế?”
Hàn Phong mỉm cười: “Từ lúc bảo vệ gọi điện vào, dù Hồ Ngân TÍn có ở đấy thì cũng chạy mất rồi, nhà máy này rộng như thế, chúng ta có muốn tìm cũng chẳng tìm được đâu.”
Lãnh Kính Hàn băn khoăn: “Vậy cậu đang...”
Hàn Phong nói: “Tôi đã bảo rồi mà, đừng để đối thủ dắt mũi. Hắn sắp xếp cho Hồ Ngân TÍn xuất hiện trong buổi bán đấu giá, dụng ý chính là nhằm thu hút sự chú ý của cảnh sát chúng ta, kéo chúng ta tới nhà máy Thành An điều tra hắn, nhưng đến cuối cùng, có thể sẽ chẳng được kết quả gì.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu đã biết rồi, tại sao còn lần chần trong ấy lâu thế?”
Hàn Phong đáp: “Tôi chỉ làm ra vẻ điều tra Hồ Ngân TÍn thôi, kỳ thực không thẻ điều tra hắn.”
Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên: “Thế cậu điều tra cái gì?”
Hàn Phong đáp: “Điều tra nhà máy THành An! Anh xem đi!”
Không hiểu từ đâu Hàn Phong lấy ra vài cục đá. Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cái gì? Đây là mấy ccj đá thôi mà? Nhặt ở đâu hả?”
Hàn Phong phì một tiếng: “Đây không phải đá thường đâu, là khoáng thạch quặng sắt trong thùng xe của người ta đấy. Thu thập lại mang về cho anh béo làm thí nghiệm tinh luyện, xem xem độ thuần được chừng nào. Phải rồi, báo cho Long Giai, bảo cô ấy điều tra xem cái dây chuyền sản xuất đưa đi Pháp sửa chữa kia, có phải đang ở PHáp không.”
Lãnh Kính Hàn thắc mắc: “Dây chuyền sản xuất gì?”
Hàn Phong nói: “Long Giai tự khắc biết. Tôi nghĩ, nếu đối thủ của chúng ta đủ thông minh, chiều nay chúng ta có thể lấy được hồ sơ của Lâm Chính rồi.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu diều tra được gì rồi? nhà máy Thành An này và hồ sơ của Lâm CHính thì liên quan gì đến nhau chứ?”
Hàn Phong cười cổ quái: “Vẫn chỉ là một số mảnh vụn thôi, khi tôi ghép chúng thành bức hình hoàn chỉnh, tôi sẽ nói với anh. Chúng ta có thể đi ngân hàng Hằng Phúc được rồi, tôi còn có việc rất quan trọng cần tìm Trang Hiểu Quân.”