Ma Trận Án

Chương 16 : Bí ẩn bảy tội lỗi

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Ở cửa ngân hàng Hằng Phúc, họ không hẹn mà gặp Trang Hiểu Quân. Trang Hiểu Quân cứ luôn miệng xin lỗi, nói là cũng muốn đến gặp hai người, khốn nỗi mấy hôm nay công ty bận quá, ngay cả anh ta cũng chẳng rảnh ra được chút nào. Trang Hiểu Quân nói: “Viện Kiểm sát đòi đến, sở Kiểm toán cũng đòi đến, lại còn cả Hiệp hội chứng khoán nữa, đông nhất là đám phóng viên, mấy ngày nay cổ phiếu công ty giảm mạnh, chỉ số tín dụng cũng bị hạ thấp, cái tên hacker tạo ra làm sóng dư luận kia thật xấu xa, cớ gì lại lấy công ty chúng tôi ra khai đao chứ.” Cậu ta đột nhiên dừng lại, vì nhận ra Hàn Phong không hề nghe, chỉ nhìn chằm chằm về phía cổng công ty.



Hàn Phong chỉ vào người đang ra khỏi xe ở phía xa, hỏi: “Người đàn ông kia là ai?”



Trang Hiểu Quân nhìn sang, phẫn nộ đáp: “Y chính là Trần Thiên Thọ, Trưởng chi nhánh Quảng Đông. Sao hả, anh quen à?”



Hàn Phong nói: “Sao y lại ở đây?”



Trang Hiểu Quân đáp: “Có lẽ mấy hôm tới chủ tịch sẽ trở về, thông báo các thành viên hội đồng quản trị họp hội đồng, chúng tôi có mấy công trình lớn ở Malaysia, vẫn đang khảo sát, lần này nói không chừng sẽ quyết định. Họ Trần ấy ở gần Thiên Nhai nhất nên đến sớm, sao anh lại quen y vậy?”



Hàn Phong lắc đầu: “Không quen, chỉ là tối qua trông thấy y đi cùng với một cô gái.”



Trang Hiểu Quân hằn học nói: “Họ Trần ấy vốn chẳng phải loại tử tế gì đâu, tưởng mình có mấy đồng tiền là có thể muốn gì được nấy.”



Hàn Phong vỗ vai cậu ta: “Ông mất chân giò bà thò chai rượu ấy mà, tức giận làm gì.”



Trang Hiểu Quân lừ mắt nhìn Trần Thiên Thọ đầy căm hận, vừa khéo trông thấy Tần Di bước ra tươi cười như gió xuân chào đón, lại càng bực bội hơn: “Chính vì có bọn lăng nhăng như thế, mới có bao nhiêu cô gái yếu đuối phải ôm hận cả đời.”



Hàn Phong cười ha hả: “Thật à? Nhưng thời đại bây giờ có giống trước kia nữa đâu, bây giờ người với người đều bình đẳng mà, anh cần tình cảm, tôi cần tiền, không ai lừa ai. Mọi người thường nói gã đàn ông nọ xấu xa thế nào, quyến rũ đến mười người đàn bà, nhưng mà sao không ai nghĩ thử xem, phải có mười người đàn bà cho gã ta quyến rũ thì gã mới làm được thế chứ, thế thì tỷ lệ đàn ông xấu xa và đàn bà xấu xa phải là 1/10.”



Lãnh Kính Hàn liếc nhìn Hàn Phong, ông ta cũng không hiểu cớ sao Hàn Phong phải nói hộ Trần Thiên Thọ, chắc tại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng bệnh thương nhau? Trang Hiểu Quân đưa mắt quan sát Tần Di khoác tay Trần Thiên Thọ đi vào công ty, họ Trần ngẩng cao đầu, trông như thể một vị hoàng đế vậy, cậu ta há miệng, rồi lại nhắm mắt, cuối cùng cũng nhịn được không nói gì, một hồi lâu sai mới quay đầu lại: “Bác Giang vẫn chưa quay về mà, các anh lần này đến đây tìm gì vậy?”



Hàn Phong nhìn Trang Hiểu Quân, nói: “Lần này chúng tôi cố ý đến tìm cậu đấy, Hiểu Quân. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cậu, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi.”



Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên: “Đến tìm Hiểu Quân? Tôi còn tưởng cậu muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Tôn Hướng Hiền cơ đấy.”



Hàn Phong lắc đầu: “Tôi nghĩ, tôi đã biết Tôn Hướng Hiền chết như thế nào rồi, không cần điều tra thêm nữa. Đợi lát nữa hỏi hai câu là được rồi. Cậu có thời gian không? Hiểu Quân?”



Trang Hiểu Quân đáp: “Có, chúng ta sang quá cà phê đối diện.”



Lúc rời khỏi ngân hàng Hằng Phúc, Hàn Phong bắt gặp một phụ nữ thấy Vu Thành Long ra đón bèn nồng nhiệt ôm chặt lấy, anh ta thầm nghi hoặc: “Nhìn sau lưng quen quá, có phải là người tối qua không? Mình đã gặp cô ta ở đâu rồi nhỉ?”



Ba người vào một quán cà phê đối diện ngân hàng Hằng Phúc, Hàn Phong nói: “Cậu thấy quan hệ của Vu Thành Long và và Tôn Hướng Hiền như thế nào?”



Trang Hiểu Quân nói: “Mặc dù tôi làm ở đây chưa lâu lắm, nhưng thấy hình như bọn họ là quan hệ đối đầu thì phải. Còn nhớ hồi tôi mới đi làm, trường phòng Tôn bảo tôi Vu Thành Long chẳng phải hạng tử tế gì đâu, tầm thường lắm, leo cao được là nhờ giỏi nịnh hót thôi. Bình thường bọn họ cũng không qua lại gì cả. Tại sao anh lại hỏi tôi chuyện này?”



“Không có gì, chỉ muốn tìm hiểu chút thôi, giờ thì về cơ bản đã rõ rồi.” Hàn Phong nhấp một ngụm cà phê, chừng như thưởng thức một lúc lâu, đoạn mới hỏi: “Hiểu Quân, tôi cần cậu thành thực cho tôi biết, bố cậu qua đời khi nào vậy?”



Lãnh Kính Hàn hoàn toàn không hiểu gì, chính Trang Hiểu Quân từng nói, bố cậu ta qua đời từ nhiều năm trước, Hàn Phong hỏi chuyện này để làm gì chứ?



Trang Hiểu Quân hồi tưởng lại: “Tôi vừa lên lớp mười, hôm ấy là sinh nhật lần thứ năm mươi của bố tôi. Ông ấy… cái chết của ông ấy, có liên quan đến vụ án các anh đang điều tra à?”



Hàn Phong nói: “Lớp mười, cũng tức là ba năm trước? Cậu từng kể rằng bố cậu chết vì bệnh tim? Khi ấy cậu có mặt không?”



Trang Hiểu Quân chìm trong những hồi ức đau khổ: “Tất nhiên, sinh nhật lần thứ năm mươi của bố tôi, ông mời rất nhiều khách, không ngờ rằng, việc mừng lại biến thành…”



Hàn Phong nói: “Hiểu Quân, cậu nghe đây, giờ tôi muốn cậu nhớ lại thật chi tiết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cậu có làm được không?”



Trang Hiểu Quân nhìn Hàn Phong, Lãnh Kính Hàn cũng nhìn Hàn Phong, anh ta chỉ nói: “Tôi biết, làm vậy rất đau khổ, nhưng cậu cần phải dũng cảm lên, giờ cậu đã bước trên con đường độc lập rồi, trốn tránh cũng không phải là biện pháp, nỗi đau lớn chừng nào thì cũng phải học cách đối mặt với nó, như vậy mới không sợ hãi nỗi đau sẽ ập đến lần nữa.”



Hai cùi chỏ Trang Hiểu Quân chống lên mặt bàn, ngón tay đan vào nhau thành nấm đấm đỡ lấy phần trán, một lúc lâu sau cậu ta mới mở lời: “Được rồi, nếu giúp được gì cho các anh. Hôm ấy…”



Trang Hiểu Quân tỉ mỉ thuật lại một lượt tình hình lúc bố cậu ta qua đời. Bố cậu vốn có bệnh tim, bình thường lúc nào cũng chuẩn bị thuốc trợ tim cấp cứu, hôm ấy mở tiệc lớn đãi khách, uống nhiều hơn vài chén, đột ngột bệnh tim tái phát, nhưng lục tìm trong áo khoác mới phát hiện ông quên không mang thuốc, khi xe cứu thương đến nơi thì đã quá muộn rồi. Trang Hiểu Quân còn đặc biệt nhắc đến, khi bố cậu ta phát bệnh, Tần Di đã tiến hành xoa bóp ngoài lồng ngực cho ông ấy, tiếc là chẳng giúp được gì.



Hàn Phong nói: “Bố cậu biết mình có bệnh tim, thế mà còn uống rượu à?”



Trang Hiểu Quân nói: “Ông ấy là người làm ăn, chẳng còn cách nào khác, nhưng lúc nào cũng khống chế chừng mực, có lẽ vui vẻ quá, nên…”



Hàn Phong lại hỏi: “Bố cậu cũng coi như là nhân vật của công chúng đi, chắc hẳn lúc nào cũng phải mang thuốc theo bên người chứ? Hôm ấy sao thuốc lại đột nhiên không thấy đâu? Lúc đó nhà cậu có nghi ngờ là có người cố ý sắp đặt không?”



Trang Hiểu Quân đáp: “Có chứ, lúc đó chúng tôi đã lập tức báo án rồi, nhưng cảnh sát không điều tra ra vấn đề gì, cuối cùng tìm được lọ thuốc cứu mạng ấy ở trong xe của bố tôi. Ừm, chúng tôi đã chấp nhận sự thật này rồi.”



Hàn Phong lại đột nhiên hỏi: “Bố cậu có sở thích gì đặc biệt không? Ví dụ như… đồ ăn ngon?”



Trang Hiểu Quân trợn mắt kinh ngạc thốt lên: “Sao anh biết? Sao anh biết được? Anh quen bố tôi hả? Viên cảnh sát phụ trách điều tra ba năm trước có phải anh đâu nhỉ? Đúng thế, bố tôi chẳng có sở thích nào khác, chỉ thích ăn ngon thôi, ông ấy thường khoe khoang mình là nhà phê bình ẩm thực, mà điều ông ấy tự hào nhất chính là đã đi ăn khắp các vùng miền trên cả nước, ăn hết món ngon ở hai bờ Nam Bắc sông Trường Giang.”



Hàn Phong nói: “Được rồi, tôi biết rồi. Cuối cùng hỏi thêm hai câu nữa thôi, sở Công an thành phố Thiên Nhai đến điều tra hả? Còn nữa, sau khi bố cậu chết, có phát hiện gì kỳ lạ không? Ví dụ như có mảnh giấy nhỏ viết chữ gì đó xuất hiện ở chỗ mà gia đình cậu có thể nhìn thấy?”



Trang Hiểu Quân nói: “Sở Công an đến điều tra, nhưng không có mảnh giấy nhỏ nào cả. Sau khi bố tôi mất, tôi và mẹ, chị đều rất đau lòng, lúc đó mà có hiện tượng gì kỳ quái, chắc chúng tôi cũng không để ý được đâu.”



Hàn Phong gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cậu đã cố nhớ lại, đừng buồn lòng nữa, xin lỗi, lại yêu cầu cậu nhớ lại chuyện đau khổ như thế. Về chuyện này, rồi tôi sẽ cho cậu một lời phúc đáp. Còn nữa, tôi mong cậu không nhắc với bất cứ người nào khác về nội dung buổi trò chuyện hôm nay của chúng ta, bao gồm cả người nhà cậu, bạn tốt nhất của cậu và cả người mà cậu cho rằng thân thiết nhất với mình.”



Trên đường đến sở Công An, trong taxi, Lãnh Kính Hàn nghĩ mãi không hiểu, bèn hỏi: “Cái chết của bố Trang Hiểu Quân thì can hệ gì đến vụ án này? Có phải cậu đã đi quá xa rồi không?”



Hàn Phong nói: “Phàm ăn.”



Lãnh Kính Hàn ngẩn người: “Hả? Cái gì cơ?”



Hàn Phong đáp: “Còn nhớ bảy tội lỗi không? Phàm ăn, là một trong bảy tội lỗi.”



Lãnh Kính Hàn nói: “Nhưng đó là vụ án từ ba năm trước, kể cả là bảy tội lỗi gì đấy, thì cũng đã kết án ba năm rồi, cậu còn tra được manh mối gì nữa? Vả lại, tôi cảm thấy chuyện này không can hệ gì nhiều đến vụ án chúng ta đang điều tra mà?”



Hàn Phong ngoảnh đầu nói: “Thế à? Anh đã bao giờ thử nghĩ, nếu mấy tỷ vẫn chưa thỏa mãn được hung thủ, hắn có thể lợi dụng cái chết của Lâm Chính để đoạt lấy 5% cổ phiếu đợi ngày bán ra thì cũng có thể dùng những phương pháp khác để lấy cổ phiếu của những cổ đông khác không?”



Lãnh Kính Hàn giờ mới đờ người ra, lẩm bẩm: “Mấy tỷ, vẫn chưa thể thỏa mãn?”




Lãnh Kính Hàn biến sắc mặt: “Không cảm thấy gì cả, nhưng tay rất lạnh, trời nóng hầm hập thế này mà tay cô ta lạnh toát, lại có gì bí hiểm ở đây nữa?”



Hàn Phong mỉm cười thần bí: “Anh đã bao giờ nghe nói, trong truyền thuyết có một loại võ công gọi là… Cửu âm bạch cốt trảo chưa?” Nói đoạn, nhân lúc Lãnh Kính Hàn đang ngẩn người, anh ta chộp vào ngực Lãnh Kính Hàn một cái.



Lãnh Kính Hàn tung chân đá một cước, mắng: “Đồ mất dạy, lại giở trò đùa này ra đùa tôi hả?”



Hàn Phong cười ha hả, nhưng nụ cười dường như hơi gượng gạo.



Về đến khách sạn, Lãnh Kính Hàn cẩn thận xem xét hồ sơ của Lâm Chính nhưng không phát hiện được gì, lấy làm nghi hoặc: “Hồ sơ bọn họ đưa cho chúng ta có bị đụng tay đụng chân gì không nhỉ? Trong này chẳng có thông tin gì giá trị hết.”



Hàn Phong nói: “Vậy hả? Cũng có khả năng ấy mà, ai bảo rằng hồ sơ của Lâm Chính nhất định giúp ích được gì trong vụ án này đâu.”



Lãnh Kính Hàn thắc mắc: “Nhưng không phải bọn họ sợ chúng ta tìm được gì trong hồ sơ của Lâm Chính nên mới cố ý kéo dài thời gian à?”



Hàn Phong cười: “Đối phương cố ý kéo dài thời gian, nhưng ai bảo là bọn họ sợ chúng ta tìm được gì trong hồ sơ của Lâm Chính? Bọn họ biết chúng ta muốn xem hồ sơ của Lâm Chính, kể cả trong hồ sơ không có thông tin gì hữu dụng, bọn họ cũng có thể lợi dụng để kéo dài thời gian, cái hồ sơ này vậy là có ích với bọn họ quá còn gì?”



Lãnh Kính Hàn tức tối gay gắt: “Cậu, cậu đã biết từ trước rồi sao không nói sớm, lại mất thời gian vô ích ở Thiên Nhai này lâu như vậy.”



Hàn Phong khoanh tay trước ngực nói: “Tôi nói hồ sơ của Lâm Chính có lẽ không giúp ích được chúng ta, nhưng có nói là hồ sơ không có tác dụng gì đâu. Bọn họ thất sách ở chỗ cho rằng chúng ta chỉ muốn tra xét hồ sơ của Lâm Chính mà không nghĩ rằng, tôi muốn tra xét hồ sơ của toàn bộ quản lý cấp cao ngân hàng Hằng Phúc. Với lại, chúng ta không hề mất thời gian vô ích ở Thiên Nhai, ít nhất chúng ta cũng biết Hồ Ngân Tín đã đến đây, sau rồi lại chạy mất, và bọn chúng dùng chứng minh thư giả để mua ô tô cũng như điện thoại di động, không phải vậy sao?”



Lãnh Kính Hàn đanh mặt lại nói: “Nói gì thì nói, hiện giờ manh mối bên Thiên Nhai này đã đứt rồi, tôi dự định ngày mai sẽ trở về Hải Giác.”



Hàn Phong nói: “Chậc! Nhưng tôi cảm thấy, manh mối ở Thiên Nhai bây giờ mới bắt đầu mở ra đấy.”



Lãnh Kính Hàn hỏi: “Còn manh mối gì nữa, nói tôi nghe xem nào?”



Hàn Phong thủng thẳng đáp: “Manh mối ấy à, chính là nằm trong đống hồ sơ chúng ta lấy được ấy.”



Lãnh Kính Hàn nói: “Thế tức là không có manh mối rồi còn gì, lúc này, tình hình bên Hải Giác không thể kéo dài thêm được nữa, đợi cậu ở đây lần mò ra manh mối, cả hệ thống trị an bên kia đã tê liệt xừ nó rồi.”



Lúc này, điện thoại di động đổ chuông, hai người đưa mắt nhìn nhau, mỗi người lấy ra một chiếc điện thoại, không ngờ lại reo lên cùng lúc. Nghe xong, hai người nhìn nhau cả một phút, Lãnh Kính Hàn mới lên tiếng: “Chúng ta phải lập tức lên đường thôi, tối nay về ngay Hải Giác.”



Hàn Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”



Lãnh Kính Hàn thở dài: “Nhà máy hóa chất An Dương bị nổ, hệ thống dẫn nước toàn thành phố bị ô nhiễm, xe vận chuyển tiền của ngân hàng Kiến thiết thành phố Hải Giác bị cướp, khu Tân Long Môn có xung đột bạo lực, hai bên đấu súng, bảy người chết mười ba người bị thương, cả Hải Giác đã loạn xạ ngầu lên rồi. Việc theo dõi Đinh Nhất Tiếu cũng bị ngừng hoàn toàn, căn bản không còn nhân thủ nào nữa. Sở Công an đang bị đám phóng viên vây kín, giọt nước cũng chẳng lọt ra ngoài được, nghe nói Nhật báo Hải Giái đã cho chạt tít ‘Công an không làm gì cả’, ‘Công an thành phố Hải Giác buôn lậu vũ khí’, thậm chí là “Ô dù che chở cho xã hội đen’ để đăng các sự kiện trong mấy ngày gần đây, nếu còn không tấn công trấn áp cơn cuồng phong tội phạm này, Hải Giác sẽ muôn kiếp không ngóc đầu lên nổi.”



Hàn Phong thoáng trầm ngâm: “Tôi không thể trở về được.”



Lãnh Kính Hàn hỏi: “Tại sao?”



Hàn Phong nói: “Tôi muốn đi Thượng Hải.”



Lãnh Kính Hàn kinh ngạc thốt lên: “Cậu muốn đi Thượng Hải!”



Hàn Phong nói: “Đúng vậy, anh về Hải Giác đè bẹp khí thế bọn chúng xuống, tôi đi Thượng Hải điều tra một vụ mưu sát khác cũng liên quan đến vụ án này. Sau Thượng Hải, có lẽ tôi còn phải đi mấy nơi nữa để thu thập thêm thông tin. Trấn áp tội phạm, vốn dĩ là chức trách của các anh cơ mà, chuyện này không cần tôi nhúng tay vào, chỉ cần để lại cho tôi một bản hồ sơ của các quản lý cấp cao thuộc ngân hàng Hằng Phúc là được. Còn nữa, đừng quên cái này, bảo anh béo kiểm tra kỹ xem rốt cuộc có thể luyện được bao nhiêu sắt.” Anh ta đưa mấy cục quặng trộm được ở nhà mày thép Thành An cho Lãnh Kính Hàn.



Lãnh Kính Hàn vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi: “Cậu không cùng tôi trở về thật à?”



Hàn Phong hờ hững nói: “Phì, anh lo cái quái gì chứ, kể cả tôi có không tìm được đường về nhà thì lẽ nào không tìm được phòng Cảnh sát hình sự các anh chắc. Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai tôi sẽ tụ hội với mấy người thôi.”



Lãnh Kính Hàn nói: “Nhưng trên người cậu làm gì có tiền?”



Hàn Phong nói: “Tôi không có tiền chẳng lẽ không biết tìm một gã có tiền, anh lo lắng nhiều quá, không cần phải giả vờ giả vịt lo cho tôi đâu, nếu tôi thật sự muốn sống, chắc chắn tôi sẽ sống tử tế hơn anh nhiều.”



Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Vậy tôi đi đây.”



Hàn Phong phì cười: “Còn nói nữa, định làm tôi cảm động chắc.”



Lãnh Kính Hàn xoay người đi xuống nhà, thầm lấy làm nực cười: “Thằng này đúng là hết cách. Hàn Phong, không phải tôi lo lắng chuyện sinh hoạt của cậu, mà lo không biết cậu có chuốc lấy họa gì vào thân không thôi.” Thang máy đi xuống, Lãnh Kính Hàn nhắm mắt lại, bất giác nhớ đến cái đêm mưa lạnh ấy, quán bar điên cuồng và ầm ĩ ấy.



Lãnh Kính Hàn vừa đi không lâu, Hàn Phong gặp Khải Kim Vận ở tầng hai khách sạn, Hàn Phong nói: “Tôi tưởng hôm ấy anh say rồi, hóa ra vẫn nhớ lời tôi nói à.”



Khải Kim Vận đáp: “Tôi có uống phê pha, nhưng chuyện liên quan đến mạng sống của mình thì vẫn chú ý lắm. Tôi nghĩ suốt một ngày, rốt cuộc cũng thông rồi. Cứ bám lấy Thiện Yến Phi thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, đàn ông đàn ang, lo gì không có vợ, tôi phải dùng chút tiền còm trong tay lập nên sự nghiệp của bản thân mới được.”



Hàn Phong cười cười: “Vậy mới đúng khí phách đàn ông chứ lại. Nghe nói ngân hàng Hằng Phúc triệu tập họp hội đồng quản trị, anh có biết những ai đến ở trong khách sạn này không?”



Khải Kim Vận nói: “Thế à, tôi chỉ biết Yến Phi đến họp hội đồng quản trị thôi, còn những người khác thì không quen.” Hàn Phong toát hết mồ hôi, thầm nhủ: “Thằng cha thiếu da thiếu thịt này, đúng là chẳng biết gì về sự nghiệp của bố mình mà.”



Khải Kim Vận lại nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, giờ chuyện ở công ty chẳng liên can gì đến tôi cả. Phải rồi, đến chỗ tôi, nhất định phải ở chơi mấy ngày đấy nhé.”



Hàn Phong cười đáp: “Nếu không có việc gì, ở bao lâu cũng được, nhưng tôi thật sự chỉ có thể đến nhà anh xem xét một lúc thôi, rồi phải lập tức đi một nơi khác nữa. Vì vậy, tôi còn định tối nay đi luôn đó.”



Khải Kim Vận bảo: “Tôi định ngày mai sẽ lên đường, cậu nói là nhà tôi có thứ gì gây ung thư hả?”



Hàn Phong nói: “Phải đến nơi mới biết được, đi thôi, chúng ta đi ăn, hôm nay tôi mời khách.” Anh ta vỗ cái túi rỗng không, nói rất hoành tráng.”



Khải Kim Vận lắc đầu: “Sao thế được, để tôi mời, để tôi mời.”



Hàn Phong nói: “Hôm nay sao lại để anh mời nữa được, kinh tế của anh cũng có xông xênh gì đâu?”



Khải Kim Vận khăng khăng: “Cậu mà nói thế là coi thường anh cậu quá đấy. Chúng ta là người làm việc lớn cơ mà, với lại, lần này cậu đi là để giúp tôi, ăn vài món thế này có đáng gì.”



Hàn Phong đành nói: “Chậc, thật đúng là, không tranh được với anh rồi, được được được, anh mời thì anh mời…”