Ma Trận Án

Chương 17 : Cẩn thận từng bước

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Type: trthuy



Thượng Hải, nhà Khải Kim Vận. Đây là một biệt thự hai tầng kiểu Châu Âu điển hình, phía trước là hồ bơi, phía sau có một vườn hoa nhỏ. Trong nhà bày chủ yếu các đồ nội thất theo phong cách châu Âu cổ, treo tranh chép của các bức sơn dầu nổi tiếng, Khải Kim Vận cười khổ nói: “Có phải cảm thấy người đàn bà kia đối xử với tôi không đến nỗi tệ, vẫn để lại cho tôi ngôi nhà lớn thế này không?”



Nhưng Hàn Phong lại sầm mặt xuống, răng nghiến chặt, lông mày nhíu lại, giơ tay lên nói với Khải Kim Vận: “Anh nhìn đi!”



Khải Kim Vận hỏi: “Cái gì hả?”



Hàn Phong đáp: “Tay tôi, lông tay dựng hết cả lên đây này, nhà này hung khí nặng nề quá.” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, bên trên vẽ bích họa theo kiểu cung đình phương Tây, chiếc đèn chùm pha lê to tướng treo ở giữa, ánh mắt Hàn Phong trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng cứng đờ: “Cảm giác chẳng lành, rốt cuộc là có gì không ổn nhỉ?”



Khải Kim Vận kêu lên: “Đừng dọa tôi chứ. Cậu biết mà, tôi đây lá gan không được lớn lắm.”



Hàn Phong nhìn ra cửa sổ, nói: “Đúng rồi, trong nhà yên tĩnh quá, từ lúc vào biệt thự này tôi chẳng nghe thấy âm thanh nào cả. Xung quanh đây thậm chí chẳng có lấy một con chim, mà trong nhà anh lại càng không thấy bóng dáng côn trùng, đây không phải là nhà cửa quét tước sạch sẽ quá, mà do trong nhà có thứ gì đó.”



Hàn Phong tìm kiếm khắp bốn phía bên trong biệt thự, cẩn thận lục soát từng căn phòng một, rồi đi hít hà ngửi ngửi khắp các phòng, cánh mũi phập phồng, cứ thế đi trọn một vòng xong, anh ta lắc đầu lẩm bẩm: “Vô lý, không có dấu vết của chất độc, xem ra là do thứ khác gây nên rồi.”



Hàn Phong ra vườn hoa, chỉ thấy mấy chậu hoa đặt trên bể cửa sổ không hiểu vì lâu ngày không được tưới tắm hay do nguyên nhân gì khác mà đã chết khô hết cả, đồng thời, lá của mấy cây sung và cây ngân hạnh trong vườn cũng vàng khô. Hàn Phong đứng trong vườn, xem xét phạm vi khô héo của thực vật, nhận thấy khu vực này bắt đầu từ phía Nam phòng khách lớn, tạo thành một hình rẻ quạt.



Hàn Phong quay về phòng khách, trước tiên gõ xuống sàn nhà, hỏi chỗ mua và chất liệu, rồi lại kiểm tra sơn tường, các đồ gỗ trong nhà, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng ở một chiếc bàn đá Đại Lý lớn. Hàn Phong hỏi Khải Kim Vận: “Bàn này mua lúc nào thế?”



Khải Kim Vận đáp: “À, sau khi tôi và Thiện Yến Phi dọn ra ngoài, Vu Thành Long tặng đấy.”



Hàn Phong đổi sắc mặt: “Vu Thành Long tặng?”



Khải Kim Vận gật đầu: “Hồi đó, y đang muốn leo lên cao, đi đâu cũng lôi kéo lấy lòng các ủy viên hội đồng quản trị. Lúc tôi và Thiện Yến Phi dọn nhà, tôi cứ thích mãi cái bàn gỗ nam mộc ở nhà này nên bố mẹ liền tặng luôn cho chúng tôi, thành ra thiếu một cái bàn ăn tử tế, cứ bảo đi mua mà không có thời gian. Vu Thành Long không biết nghe ở đâu biết tin này, liền đưa một chiếc bàn đá đến, nghe nói là dung đá nhập khẩu bên Pháp về đây gia công, giá cả chục nghìn đô đấy.”



Hàn Phong lẩm bẩm: “Lại là Vu Thành Long, tại sao nhỉ?”



Khải Kim Vận hỏi: “Gì vậy?”



Hàn Phong vươn vai, nói: “Thế này, đại khái chắc là không nhầm được đâu. Anh đi mời hai nhóm chuyên gia về đây kiểm tra cả gian phòng này cho tôi, bọn họ sẽ cho anh biết đáp án.”



Khải Kim Vận ngẩn người: “Gì cơ hả? Mời nhóm chuyên gia gì? Họ cho tôi biết đáp án gì?”



Hàn Phong trả lời: “Đội thăm dò địa chất thành phố Thượng Hải, sở Môi trường thành phố, mời bọn họ đến kiểm tra gian phòng này, họ sẽ cho anh biết nguyên nhân cái chết của bố mẹ anh.”



Khải Kim Vận ngạc nhiên thốt lên: “Thật vậy sao? Kiểm tra gì vậy?”



Hàn Phong nói như chém đinh chặt sắt: “Thăm dò nguyên tố phóng xạ và đánh giá chất lượng không khí.”



Khải Kim Vận kêu lên: “Hàn Phong, tôi coi cậu như anh em rồi, cậu đã biết thì nói cho tôi đi, bố mẹ tôi rốt cuộc làm sao mà chết?”



Hàn Phong nói nhấn giọng từng chữ: “Lời nguyền của Pharaoh Ai Cập! Nói cho anh biết chừng đó thôi, tôi đi trước đây. Nhớ nhé, nếu có kết quả thì báo tôi biết. Còn nữa, nhắc anh chuyện này, trước khi có kết quả xét nghiệm, tốt nhất anh nên ở khách sạn vài ngày, căn nhà này, ở thêm một ngày là nguy hiểm thêm một ngày đấy.”



Lúc Khải Kim Vận đi mời đội thăm dò địa chất, Hàn Phong đã ở trên máy bay đi Bắc Kinh. Mấy tiếng sau, anh ta lại lên máy đi Vân Nam.



Hàn Phong lật giở tài liệu trên tay mình, Tra Hiếu Lễ, nam, bốn mươi bảy tuổi, vốn là giám đốc khu vực Bắc Kinh của ngân hàng Hằng Phúc. Anh ta lại lật giở sang tập tài liệu tiếp theo, Tôn Hướng Hiền, nam, ba mươi tư tuổi, trưởng phòng Nhân sự ngân hàng Hằng Phúc, quê quán, huyện Nguyên Dương, tỉnh Vân Nam.



Nhà Tôn Hướng Hiền ở trong núi, người ra mở cửa là một người phụ nữ hiền lành, mặc trang phục người Miêu, lưng địu một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn ở tuổi bú mớm đang say ngủ, xem chừng chính là vợ của Tôn Hướng Hiền. Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, tim Hàn Phong chợt thót lại, cảm thấy gương mặt trái xoan xinh đẹp ấy thật quen thuộc, cứ như đã gặp ở đâu đó rồi.



Vợ Tôn Hướng Hiền tên là Cổ Lan, sau khi nghe Hàn Phong giải thích mục đích cuả mình, liền mời anh ta vào, u uất nói: “Có tác dụng gì đâu chứ, người cũng đi rồi còn gì.”



Hàn Phong quan sát vẻ mặt thanh tú của Cổ Lan, gắng nén cảm giác bồn chồn dữ dội trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Tôi muốn biết, khi nhận được tin chồng mình qua đời, cô nghĩ gì? Tại sao lại vội nhận xác chồng cô về thế? Chẳng lẽ cô chưa từng nghi ngờ tai nạn xe là do con người gây ra? Hay là có người muốn giết chồng cô?”



“Hả?” Cổ Lan tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến phương diện này, cô ta lẩm bầm: “Không có đâu, anh ấy tốt như thế, trước giờ không mâu thuẫn với ai cả, làm sao lại có người muốm hãm hại anh ấy chứ. Hôm đó nghe nói anh ấy gặp tai nạn, tôi… tôi biết là không ổn rồi, nhưng vẫn không kịp…” Cổ Lan nức nở nói khẽ: “Lúc trước anh ấy còn rất vui vẻ khoe với tôi rằng đã thi được bằng lái xe, sẽ lái xe đưa tôi đi… tôi dặn anh ấy lái xe cẩn thận, không ngờ anh ấy vẫn… anh cảnh sát, anh nói đi, có phải là ai hãm hại anh ấy không? Tại sao bọn họ phải hại anh ấy chứ?”



Hàn Phong áy náy đáp: “Chúng tôi vẫn đang nghi ngờ thôi, có thể anh nhà bị hại, nhưng cũng không loại trừ khả năng tia nạn giao thông. Anh nhà là người tốt, tôi nghĩ cũng không ai muốn hại anh ta đâu. Tôi đến điều tra chính là để loại trừ khả năng anh nhà bị hại. Cô Cổ Lan này, cô nhớ lại thử xem, trước khi chồng cô bị tai nạn, anh ta có gọi điện nói gì với cô, hay nói những lời không giống với ngày thường không? Còn nữa, anh nhà có để lại thứ gì đó khá bí ẩn, bảo cô giao lại cho ai đó không?”



Cổ Lan tròn mắt, lắc đầu: “Không có, anh ấy vẫn như bình thường thôi, không có gì cả, không có gì khác cả.”



Hàn Phong nói: “Thế trước khi xảy ra chuyện? Anh ta có gọi điện cho cô không?”



Cổ Lan buồn rầu: “Không biết lúc ấy tôi không bật điện thoại di động, sau đấy mới nhận được thông báo, à…” Cổ Lan dường như nhớ ra gì đó, bổ sung: “Hôm ấy tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói là cơ quan thông tấn điều tra phạm vi phủ sóng của tín hiệu, yêu cầu tôi tắt máy một giờ đồng hồ để đề phòng nhiễu sóng tín hiệu. Một lúc sau thì tổng đài lại nói số điện thoại của chúng tôi trúng thưởng, bảo tôi đến công ty thông tấn lĩnh giải, nhưng lúc tôi đến thì người ta bảo không có chuyện đó, việc này… có liên quan gì không ạ?”



Hai mắt Hàn Phong sáng bừng lên song lập tức trở lại bình thường, anh ta an ủi Cổ Lan thêm một lúc rồi đi khỏi ngôi làng người Miêu nằm ở lưng chừng núi ấy. Yêu cầu khách hàng hợp tác tắt máy một tiếng vì việc của công ty thông tấn, đây là trò lừa gạt quá quen thuộc, nhưng rốt cuộc bọn chúng đã giết người như thế nào nhỉ?



Hàn Phong đi trên con đường ngoằn nghèo như ruột dê, thấy mặt trời chiều đỏ màu máu, như một cái mâm lửa chầm chậm chìm xuống phía Tây, nhuộm đỏ cả bầu trời, khiến ráng mây xung quanh như cũng bùng cháy. Hàn Phong ngoảnh đầu lại nhìn, ngôi làng người Miêu ở lưng chừng núi đã xa tít tắp, một làn khói lững lờ bốc lên, hòa vào mây trắng, không biết hai mẹ con cô nhi quả phụ ấy sau này sẽ sống thế nào. Nhớ lại gương mặt ai oán thê lương của Cổ Lan, trong lòng Hàn Phong cũng thoáng thấy bất an, sực nhớ đến những lời của bà bán báo nọ: “Lúc đó trên xe tải có một bức hình lớn, dường như là ảnh chụp ngôi sao nào đó!” Gương mặt Cổ Lan, hình như anh ta từng thấy trên tivi.



Hàn Phong lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn mặt trời chói gắt, nghiến răng nói: “Tâm kế độc thật, thì ra là thế.”



Sở Công an thành phố Hải Giác cứ như trận địa tuyến đầu trong thời chiến, điện thoại đổ chương không ngừng. Đôi mày Lãnh Kính Hàn nhíu chặt đến nỗi sắp dính vào nhau. “Alo, sở Công an đây. Tiểu khu Bình An có cướp hả? Tôi biết rồi.”



“Alo, vườn hoa Đinh Hương, nhà Thành Nghĩa Mộng bị trộm? Là Thành Nghĩa Mộng ở công ty Xây dựng Hải Giác ấy hả? Cái gì? Trộm hơn năm trăm nghìn đồng, biết rồi, biết rồi, chúng tôi lập tức đến ngay.”



“Công viên Tân Giang xảy ra án mạng? Ba người bị thương? Đến ngay lập tức!”



“Nhà hàng Long Tinh xảy ra ngộ độc tập thể? Hơn ba mươi thực khách! Đã gọi xe cứu thương chưa? Vâng, vâng.”



Quách Tiểu Xuyên nhăn nhó: “Lão Lãnh, cứ tiếp tục thế này không ổn đâu. Gánh nặng của chúng ta đã đến cực hạn rồi, lực lượng công an của mấy thành phố xung quanh cũng đều bị điều qua đây, tôi bảo này, có nên nhờ bên quân đội chi viện cho không?”



Lãnh Kính Hàn nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Mới hai ngày mà xảy ra mười mấy vụ cướp bóc bằng súng, hai chục vụ trộm lớn, còn tai nạn xe cộ, ngộ độc tập thể, bắt cóc, ẩu đả thì nhiều không đếm xuể, chỉ xử lý khắc phục hậu quả thôi chúng ta cũng chẳng đủ người rồi, những vụ án này đều có âm mưu từ trước, có hệ thống hả? Sao lại chẳng bắt được nhân chứng sống nào cả, cũng buông Đinh Nhất Tiếu ra luôn rồi hả?”



Quách Tiểu Xuyên đáp: “Tôi nghe theo kiến nghị của anh, trước tiên tạm giữ hắn lại, nhưng quả thật không có manh mối, hai bốn tiếng sau không thả người mà được chắc? Tôi còn đang đợi người ta khởi tố anh kia kìa.”



Lý Hưởng gọi điện thoại báo: “Hoàn toàn mất dấu Đinh Nhất Tiếu rồi.”



Lãnh Kính Hàn nói: “Mặc kệ Đinh Nhất Tiếu đi, cậu và Hạ Mạt đến công ty bách hóa Thành Thương, chỗ đó vừa nhận được điện thoại nặc danh bảo có bom ở trong, cẩn thận chút.” Đoạn ông lại quay sang Quách Tiểu Xuyên: “Chúng ta đến chỗ hỗn loạn nhất xem sao?”



Quách Tiểu Xuyên nhăn mặt: “Anh nhìn ra cửa đi, lũ phóng viên quây kín như đàn châu chấu rồi kia kìa.”



Lãnh Kính Hàn vỗ bàn quát: “Chết tiệt, hoàn toàn không đoán được ý đồ của bọn chúng.”



Quách Tiểu Xuyên nói: “Còn tên khốn kiếp kia đâu? Sao hắn không về cùng anh?”



Lãnh Kính Hàn hỏi: “Hàn Phong? Cậu ta đi Thượng Hải rồi, nói là muốn điều tra vấn đề nội bộ của ngân hàng Hằng Phúc, cậu nói xem, lúc này mà còn đi điều tra ngân hàng Hằng Phúc làm cái nỗi gì? Có cậu ta ở đây, biết đâu lại nghĩ ra cách gì đó.”



Chuông điện thoại vẫn đổ không ngừng, nhân viên nhận điện báo cáo với Quách Tiểu Xuyên: “trong khi thị sát hiện trường vụ án ở Đông Bình, đồng chí ở đồn số 4 trúng phải đạn lạc bị thương.”



“Tiểu đội đặc cảnh số 3 chặn được một nhóm phần tử vũ trang, hai bên nổ súng, bắn chết được ba tên, chúng ta hy sinh một đặc cảnh, một bị thương nặng.”



“Các đồng chí ở đồng công an Tây Thành đi kiểm tra hiện trường sau vụ nổ, xe cảnh sát của họ lại bị nổ, ba người bị thương.”



“Cộc” một tiếng, A Bát đứng trên cửa sổ, giật chiếc camera giám sát dạng dây kia xuống, Đinh Nhất Tiếu nói: “Được rồi, bọn chúng giờ không còn khả năng theo dõi chúng ta nữa rồi, kế hoạch C đúng là thiên tài, tên kia không phải người nữa rồi.”



A Bát nhìn Đinh Nhất Tiếu, mỉm cười. So với ba hôm trước, Đinh Nhất Tiếu tựa hồ đã biến thành một con người khác, tràn trề tự tin, hắn cười khẩy: “Bọn đã không biết được phương hướng của chúng ta, vậy thì, đến lúc phản kích rồi.”



Lúc này, điện thoại di động đổ chuông, Đinh Nhất Tiếu nhìn số gọi đến, lẩm bẩm: “Lúc này rồi, hắn lại gọi điện đến làm gì?”



Trong điện thoại, âm thanh kim khí kia nói: “Tôi nhận được tin chuẩn xác, thằng Hàn Phong kia không cùng Lãnh Kính Hàn trở về Hải Giác, hắn đi Thượng Hải rồi.”


Lâm Phàm cho ngón tay út vào ống nòng, gương mặt lập tức lộ vẻ kinh hãi. Lý Hưởng tiếp lấy nòng súng, vừa mới chạm vào, sắc mặt đã tái hẳn đi, lẩm bẩm: “Còn thế này nữa à?”



Lãnh Kính Hàn không nhịn được, cũng giật lấy nòng súng, cho tay vào sờ rồi hỏi Hàn Phong: “Sao cậu biết?”



Hàn Phong đáp: “Sau khi quan sát vết thương của Trương Nghệ và những cảnh sát khác, tôi đã phát hiện ra, tuy rằng rằng khó nhận thấy.”



Long Giai nghi hoặc: “Rốt cuộc là chuyện gì?”



Lâm Phàm nói: “Đường rãnh của nòng súng này ngược chiều kim đồng hồ.”



Hàn Phong nói: “Rãnh nòng súng, cũng chính là đường xoáy bên trong nòng súng, viên đạn bắn ra, muốn đạt được sự chuẩn xác và tốc độ cao nhất thì cần phải xoáy tròn. Đường rãnh trong nòng súng, chính là để cho viên đạn xoáy tròn khi bay ra, vốn dĩ xoáy sang bên trái hay bên phải đều giống nhau, nhưng trong phương pháp chế tạo súng truyền thống, người ta đều quen sử dụng đường rãnh xoáy bên phải, loại đường rãnh ngược chiều này, chính là một manh mối mà đối thủ để lại cho chúng ta.”



Lãnh Kính Hàn hỏi: “Manh mối gì chứ?”



“Vội làm gì, tôi nghĩ rất nhiều vấn đề chúng ta còn chưa giải quyết, hôm nay sẽ có đáp án hết thôi. Còn nhớ chúng ta có những vấn đề nào không?”



Hạ Mạt gật đầu: “Quá nhiều, vụ án nào cũng đều có vấn đề chúng ta còn chưa giải quyết, hôm nay sẽ có đáp án hết thôi. Còn nhớ chúng ta có những vấn đề nào không?”



Hạ Mạt gật đầu: “Quá nhiều, vụ án nào cũng đều có vấn đề chưa giải quyết mà.”



“Xét riêng vụ án này, vấn đề đầu tiên, tên Đinh Nhất Tiếu mà chúng ta nghi ngờ đó, hắn ta đứng tên năm công ty, gồi hai công ty kiến trúc, hai mỏ khai thác quặng, một nhà máy thép, đúng không, tôi từng nghi ngờ, mỗi bước đi của đối thủ đều có dụng ý riêng, tại sao hắn lại mượn Đinh Nhất Tiếu lập ra năm công ty, và tại sao lại là năm công ty như thế chứ? Vấn đề thứ hai, khi chúng ta điều tra nhà máy của Lương Hưng Thịnh, ông bác họ Cát canh cổng bị người ta sát hại, để dẫn dụ chúng ta ra ngoài, hung thủ đã cố ý bật đèn buổi tối hòng thu hút sự chú ý, ngoài ra, chúng ta còn tìm thấy hai vật dường như không có tác dụng gì ở hiện trường, mảnh giấy vụn bị đốt cháy một nửa, và nửa mảnh linh kiện không hoàn chỉnh phát hiện trong bàn tay ông bác họ Cát kia, có nhớ câu hỏi của tôi lúc đó không? Nếu đã kết luận là không hề có vật lộn dữ dội, hung thủ trực tiếp sát hại ông Cát, thì tại sao trong tay ông ấy lại có nửa mảnh linh kiện? Còn nữa, lúc đó hung thủ có cả buổi chiều để hành động, còn hút thuốc trong nhà máy, vậy mà tại sao chưa đốt hết giấy tờ đã vội vàng rời đi? Để lại cho chúng ta một mẫu giấy?” Hàn Phong nói tới đây, liền bảo Hạ Mạt: “Làm phiền cậu giúp tôi mang hai vật chứng ấy ra đây, chốc nữa sẽ dùng đến, cảm ơn.”



Anh ta liếc qua những người còn lại một lượt, tiếp tục nói: “Vấn đề thứ ba, hung thủ không tiếc để lộ manh mối ở ngân hàng Hằng Phúc, còn mua lại nhà máy của Lương Hưng Thịnh, nhà máy này có ý nghĩa đặc biệt gì với chúng?”



Hạ Mạt đã lấy ra hai món vật chứng, để lên bàn.



Hàn Phong nhìn thẳng vào Lãnh Kính Hàn: “Vấn đề thứ tư, chính là điều mà đến giờ ông anh vẫn nghi hoặc, bọn chúng lấy đâu ra nhiều vũ khí thế? Tại sao trang thiết bị của chúng còn tân tiến hơn cả cảnh sát? Mặc dù vùng này là bãi tập kết lớn của bọn buôn lậu, nhưng cũng chưa bao giờ phát hiện vụ buôn lậu vũ khí nào quy mô lớn như vậy. Nếu thật sự có nhiều vũ khí như thế nhập lậu vào trong nước, hẳn đã được lãnh đạo cấp cao chú ý từ lâu rồi, phải không?”



Bốn vấn đề này dường như chẳng liên quan gì đến nhau, cả bọn nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao. Hàn Phong lại nói tiếp: “Nhìn bên ngoài, mấy vấn đề này đều tồn tại độc lập, nhưng có một chuyện, có thể kết nối chúng với nhau.”



Anh ta cầm nửa mảnh giấy kia lên, hỏi Lâm Phàm: “Cậu có nhận ra, cái này giống thứ gì không?”



Lâm Phàm xem xét kỹ lưỡng một hồi, lắc đầu nói: “Ít quá, chỉ còn mỗi một góc, không nhận ra nổi.”



Hàn Phong lại cầm nửa mảnh linh kiện kia lên, hỏi tiếp: “Còn cái này? Cậu nhận ra được không?”



Lâm Phàm xem xét, rồi lại sờ sờ, tiếp tục lắc đầu.



Hàn Phong cười khẩy: “Chuyên gia vũ khí như cậu mà còn không nhận ra, huống hồ người khác. Bây giờ, nhìn lại xem, cái này giống thứ gì nào?”



Hàn Phong đồng thời đặt nửa mảnh giấy và nửa mảnh linh kiện lên mặt bàn, ở giữa chừng ra một khoảng trống, mảnh giấy và linh kiện ghép vào tạo thành một vật, Lâm Phàm trợn tròn mắt lên, lắp bắp nói: “Đây… đây không phải là…”



Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn, giơ nòng súng trên tay lên, chậm rãi nói: “Đây chính là đáp án duy nhất kết nối mấy vấn đề trên… bọn chúng đang sản xuất vũ khí!”



Hàn Phong vừa thốt ra những lời này, đám người có mặt tại đó đều hết sức kinh hãi, ngẩn ra một lúc lâu, không ai nói nên lời.



Hàn Phong nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nói tiếp: “Chắc cậu cũng nhận ra rồi, ở giữa hai thứ này, khoan thêm một lỗ xoáy ốc, đột lỗ vuông, thì chính là báng súng còn gì, nhưng tách ra thì thật không dễ nhận diện được.”



Một lúc sau, Lãnh Kính Hàn mới lên tiếng: “Ý cậu là, ý cậu là bọn chúng đang sản xuất vũ khí, cậu, cậu bắt đầu nghi ngờ từ khi nào vậy?”



“Còn nhớ tối hôm đó chúng ta đột kích vào tòa nhà tứ hợp viện không?”



Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Ừm, công ty Xây dựng Khai Nguyên.”



Hàn Phong gật đầu: “Khi ấy tôi đã nói rồi, có một tên điên xuất hiện, thì sẽ có nhiều tên điên hơn nữa, có một khẩu súng, thì sẽ xuất hiện thêm nhiều súng nữa. Cuộc tấn công tối hôm đó đã chứng thực suy nghĩ của tôi, bọn chúng là một đội quân chiến đấu có tổ chức, có kế hoạch, không chỉ sở hữu vũ khí thông thường, mà còn có cả súng bắn tỉa cự ly xa, tên lửa chống trực thăng, xe hơi được cải tạo lại, rồi cả trực thăng không người lái nữa. Một loạt các vụ án gần đây đã chứng minh, bọn chúng có rất nhiều vũ khí, thậm chí còn có cả vũ khí hạng nặng. Mà vì tự tin, ông anh đã không chỉ một lần nói với tôi, anh dám khẳng định không có vụ buôn lậu vũ khí lớn nào xảy ra ở Hải Giác, vì vậy, khi nhà máy của Lương Hưng Thịnh xuất hiện trên báo lần thứ hai, tôi đã bắt đầu nghi ngờ liệu có phải chúng tự sản xuất vũ khí không rồi. Một khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, việc tôi cần làm, chính là chứng thực cách nghĩ của mình, vì vậy tôi từng đi xem xét một lượt các vật chứng Hồng A Căn để lại, đồng thời thẩm vấn y thật kỹ về các chi tiết trong quá trình huấn luyện. Y nói với tôi, bọn y từng tập bắn ở một thung lũng, bốn phía có núi non bao bọc, hệt như một căn cứ quân sự. Từ lúc đó, có nghĩa là ba năm trước, bọn chúng đã có vũ khí rồi, nhưng theo lời Hồng A Căn, vũ khí của chúng không nhiều, mấy người phải luân phiên sử dụng một khẩu súng máy để luyện tập, như vậy vũ khí khi đó là hàng buôn lậu. Tôi đã nghĩ rồi, bọn y được huấn luyện, nhưng ba năm sau mới được phái đi hành động, nên rất có khả năng không chỉ một nhóm người được huấn luyện, mà việc thiết kế vụ nổ xe của Lâm Chính mới đây, cũng cần rất nhiều người phối hợp hành động, vì vậy, bọn chúng vẫn đang không ngừng chiêu mộ người mới, bọn chúng cần thêm nhiều vũ khí hơn nữa.”



Lâm Phàm kinh hãi nói: “Nhiều người như vậy, nhiều vũ khí như vậy rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?”



Hàn Phong lắc đầu: “Tạm thời không thảo luận vấn đề này vội, tôi hỏi mấy người nhé, chiêu mộ người mới, từ đây mấy người có thể nghĩ đến điều gì?”



Lâm Phàm nhìn Long Giai, Long Giai lại nhìn Lãnh Kính Hàn, Hạ Mạt thì nhìn Lưu Định Cường, từ việc chiêu mộ người mới có thể nghĩ đến điều gì được chứ?



Hàn Phong mỉm cười nhắc nhở: “Hồng A Căn được chọn ra từ công ty xây dựng.”



“À!” Hạ Mạt dường như nghĩ ra điều gì đó, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Chiêu mộ người mới, là chiêu mộ nông dân hả?”



Hàn Phong gật đầu: “Rốt cuộc cũng có người nghĩ ra rồi, chiêu mộ nông dân, vì bọn họ đến từ nông thôn có sức khỏe, chịu được khổ, vả lại tư duy chất phác, dễ khống chế, hơn nữa…” Hàn Phong làm động tác cắt cổ họng, nói: “Dễ xử lý…”



Hàn Phong lại tiếp lời: “Khi tôi nghĩ đến việc bọn chúng sản xuất vũ khí, những manh mối lúc trước có vẻ vô dụng liền trở nên hết sức quan trọng. Manh mối đầu tiên, là do Hạ Mạt nói với tôi, mảnh linh kiện đó không phải hoàn toàn bằng thép, mà còn có cả niken và crôm, thậm chí là vật liệu dẻo trong đó nữa, độ cứng tốt, khả năng chịu lực lớn, nhẹ, chịu ăn mòn và ma sát, cậu ta còn kết luận thứ này có thể dùng để chế tạo máy bay; trên thực tế, linh kiện này ngoại trừ làm linh kiện máy bay, còn có thể… chế tạo súng nữa.”



Lâm Phàm gật đầu: “Nếu lúc đó nói cho tôi, tôi đã có thể nghĩ đến ngay rồi.”



Hàn Phong cười: “Đáng tiếc, lúc đó cậu đang giám sát Đinh Nhất Tiếu. Còn một manh mối nữa, lúc tôi và Khả Hân đến mỏ quặng đứng tên Đinh Nhất Tiếu kia, có một ông già bảo chúng tôi rằng, hầm mỏ này nổ mìn phá núi cũng tính toán rất chu đáo cho bà con địa phương, toàn làm vào lúc sáng sớm hoặc giờ cơm trưa, nếu không thì đêm muộn mới làm, hơn nữa âm thanh chỉ như tiếng pháo nổ thôi, giờ nghĩ lại, quả là tôi đã quá sơ ý.”



Lãnh Kính Hàn hỏi: “Sơ ý thế nào?”



“Nổ mìn phá núi bao giờ chẳng đinh tai nhức óc, núi rung đất chuyển, đâu ra kỹ thuật nổ mìn khai khoáng mà không có chấn động, lại như chỉ đốt pháo ngày Tết thế; vả lại, còn chọn đúng lúc trên núi không có người mà làm nữa chứ.”



Lãnh Kính Hàn lại hỏi: “Ý cậu là?”



Hàn Phong nói: “Tôi nhớ có một bộ phim ngày xưa, tên là Anh lính Trường Ca thì phải, hồi đó họ không có vũ khí, bèn bỏ pháo vào thùng đốt, quân địch nghe được, tưởng là súng bắn thật, sợ quá quay đầu chạy tóe khói, ha ha.”



Lãnh Kính Hàn thầm sợ hãi: “Tức là, sớm trưa chiều ba buổi ấy, bọn chúng không phải cho nổ mìn phá núi, mà là đang…”



“Tập bắn.” Hàn Phong bổ sung, ánh mắt anh ta lạnh băng, giọng trầm xuống: “Suy luận thêm bước nữa, tôi nghĩ đến một chuỗi kế hoạch. Vốn dĩ, mỏ quặng khai thác quặng sắt, nhà máy thép luyện ra thép dùng trong xây dựng, rồi lại do công ty xây dựng của chính mình tiến hành thi công công trình, thêm vào nhà máy cơ khí của Lương Hưng Thịnh là có thể gia công sản xuất nguyên liệu thép, đây là một hệ thống kinh tế rất tốt, có thể mở rộng lợi ích đến mức cao nhất, nhưng nếu không vận hành theo cách bình thường thì chuỗi sản xuất này, sẽ trở nên rất đáng sợ.”



Long Giai cất tiếng: “Anh muốn nói…”



Hàn Phong gật đầu: “Công ty xây dựng làm bình phong, chiêu mộ nông dân thành lính đánh thuê; nhà máy thép luyện thép làm nguyên liệu chế tạo vũ khí, hai hầm mỏ có thể làm căn cứ huấn luyện người mới; còn nhà máy của Lương Hưng Thịnh, chính là xưởng gia công vũ khí; vậy là hoàn tất dây chuyền rồi.”



Lãnh Kính Hàn chụp lấy vai Hàn Phong, gấp gáp nói: “Chuyện như vậy tại sao đến giờ cậu mới nói ra? Tại sao không nói sớm hơn?”



Hàn Phong nói: “Nói sớm, nói sớm cái gì, tôi cũng không thể khẳng định mà, vừa nãy tôi bảo anh béo và Long Giai làm hai việc xong mới có thể khẳng định kế hoạch của bọn chúng đấy.”



Lãnh Kính Hàn nhìn sang phía Lưu Định Cường. Hàn Phong nói: “Lúc đến nhà máy sắt thép Thành An ở Thiên Nhai, tôi đã bảo với ông anh, tôi chỉ giả bộ thuận theo suy nghĩ của đối phương là đi điều tra Hồ Ngân Tín, thực tế đã điều tra nhà máy sắt thép Thành An, chuyện này anh vẫn chưa quên chứ. Tôi từng xem xét rất kỹ lượng quặng sắt nhập vào và sản lượng thép của nhà máy này. Vừa nãy anh Cường làm thí nghiệm luyện thép, quặng sắt 60%, một tấn quặng ít nhất luyện ra được sáu trăm cân thép, nhờ Long Giai dùng máy tính tính toàn thử xem, năm ngoái nhà máy sắt thép Thành An nhập vào tổng cộng 154.612 tấn quặng, ít nhất bọn họ có thể sản xuất được bao nhiêu tấn thép?”



Long Giai lập tức gõ máy tính, sau đó cùng Hàn Phong đồng thanh đọc ra một con số: “92.767,2 tấn thép.”



Hàn Phong nói: “Nhưng sản lượng thép năm ngoái của họ lại là 92.742,1 tấn, một con số chẳng có gì đặc biệt, hoàn toàn có thể bị bỏ qua. Chúng ta tính ra đã là sản lượng thấp nhất rồi, vậy mà bọn họ dường như còn rơi rớt nhiều hơn cả chúng ta nữa, hụt mất tận 20 tấn. Đây là con số chúng ta tính toán ra được, thực tế chỉ có nhiều hơn số này mà thôi. Đây là chỗ hụt trong một năm, mà bọn họ đã làm ba năm rồi, nếu như đem bán toàn bộ chỗ thép này đi chế tạo vũ khí… hừm hừm hừm.” Hàn Phong cười lạnh.



Nhưng những người khác đều không cười nỗi, mỗi người đều đang thầm tính toán, rốt cuộc chỗ thép ấy có thể chế tạo bao nhiêu vũ khí? Hơi thở của cả bọn bất giác đều dồn dập cả lên, lồng ngực phập phồng dữ dội, đây rốt cuộc là vụ án kiểu gì hả trời?



Cuối cùng, Long Giai lên tiếng: “Đủ rồi, cho dù chúng tôi đều tin lời anh, anh cũng đừng ở đây chậm rãi suy đoán nữa, giờ thành phố khắp nơi đều là cảnh hỗn chiến, khỏi nói cũng biết bọn chúng có rất nhiều vũ khí phải không? Giờ điều chúng ta cần làm là làm sao để ngăn cục diện hỗn loạn này lại.”



Hàn Phong đứng dậy: “Đã thế thì được, ai đi kiếm về đây một tờ lệnh khám xét, chúng ta lên đường thôi.”



Lâm Phàm hỏi: “Đi đâu?”



Hàn Phong cười không đáp, chỉ nói: “Đi ngăn hỗn loạn lại chứ còn đi đâu nữa.”