Ma Trận Án
Chương 18 : Ác chiến ở mỏ quặng
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Hàn Phong, Lãnh Kính Hàn, Lâm Phàm ba người đi chung một xe, Long Giai, Lưu Định Cường và Hạ Mạt đi chung một xe, hai chiếc xe trước sau lao vun vút dưới sự chỉ huy của Hàn Phong.
Lâm Phàm vừa lái xe, vừa hỏi: “Chỉ mấy người chúng ta thế này có đủ không?”
Hàn Phong đáp: “Đủ rồi, chúng ta đến lục soát, không phải đi đánh trận.”
Lâm Phàm lại hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu?”
“Cứ đi thẳng con đường này là được. Đến nơi cậu sẽ biết. Tập trung lái xe đi.”
Vậy là, hai chiếc xe ra khỏi thành phố tiến vào vùng núi, Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu nghĩ Đinh Nhất Tiếu đang ở mỏ quặng?”
Hàn Phong cười: “Gừng càng già càng cay.”
Lâm Phàm thắc mắc: “Nhưng lần trước chúng ta đã lục soát rồi, có phát hiện gì đâu?”
Hàn Phong nói: “Lần trước là lần trước, lần này thì khác, lần này do tôi… siêu thám tử Hàn Phong siêu cấp vô địch vũ tụ dẫn đội đi lục soát cơ mà.”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn lục soát cái gì?”
Hàn Phong nói: “Đinh Nhất Tiếu có lẽ đang ở đó.”
“Gì hả?” Lãnh Kính Hàn kêu khẽ. Lâm Phàm lại thắc mắc: “Tìm được Đinh Nhất Tiếu thì để làm gì chứ?”
Hàn Phong nói: “Tôi tin Đinh Nhất Tiếu là người phát ngôn của hung thủ ở thành phố Hải Giác, mọi kế hoạch ở Hải Giác đều do hắn thực hiện. Vì vây, bắt được Đinh Nhất Tiếu, chúng ta sẽ ngăn chặn được một nửa bạo động. Vả lại, muốn truy ra tên hung thủ phía sau màn kia, cần phải bắt được Đinh Nhất Tiếu trước để moi khẩu cung từ miệng hắn, hắn mới là nhân chứng quan trọng nắm được nhiều manh mối. Lúc trước, chúng ta không dám đụng đến hắn, là bởi chưa có chứng cứ, hiện tại, ta đã có chứng cứ xác thực, hắn còn gì để phản bác nữa đây!”
Lâm Phàm kêu lên: “Cái gì? Hắn là người thực hiện kế hoạch? Nhưng chúng tôi dám sát hắn 24/24 cơ mà?”
Hàn Phong nói: “Chậc, các cậu chỉ dám sát văn phòng làm việc của hắn thôi, vả lại, hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển quá rồi còn gì, hắn có thể dùng mạng Internet, muốn truyền đạt thông tin gì cũng được, chính vì dám sát không được chu toàn, mà hắn lại biết chúng ta đang giám sát, vì vậy chẳng có tác dụng gì cả.”
“Hử? Đinh Nhất Tiếu biết chúng ta đang giám sát hắn? Làm sao hắn biết được?” Lâm Phàm hỏi.
Hàn Phong biết mình đã nói hớ bèn ngậm miệng, lảng sang chuyện khác: “Tôi và Khả Hân từng đến chỗ này, canh phòng đúng là rất nghiêm mật, lưới điện cao áp, ba tầng cửa sắt, lưới chắn làm từ sắt thép luyện bằng kỹ thuật cao, bên trong thực tế là một căn cứ uân sự. Đinh Nhất Tiếu không dám gửi tiền của mình ở ngân hàng, là bởi một khi bại lộ, tài sản bị phong tỏa, hắn ta sẽ chẳng còn gì hết, thêm vào đó, với nguồn thu của hắn, nếu gửi vào ngân hàng, chẳng phải rất dễ bị người khác nghi ngờ hay sao? Vì vậy, vốn liếng của hắn ở Hải Giác đều để trong một căn cứ quân sự, đối với hắn, nới này mới là an toàn nhất.”
Lãnh Kính Hàn hỏi ngược lại: “Sao cậu dám khẳng định thế?”
Hàn Phong đáp: “Bởi vì, tôi thấy xe chở tiền ra vào mỏ quặng này, anh đã bao giờ thấy xe chở tiền đi đến mỏ khai khoáng lộ thiên chưa?”
Lâm Phàm nói: “Nếu đã canh phòng nghiêm mật như vậy, e rằng chúng ta nên điều động thêm nhân thủ đến nhỉ?”
Hàn Phong nói: “Vậy sao? Bọn chúng đều đang ở các nơi trong thành phố gây rối rồi còn gì? Lúc này, hẳn là thời điểm hàng phòng thủ ở đây yếu nhất đấy.”
Đến cửa khu khai thác, bảo vệ chặn xe lại, hỏi: “Giấy tờ?”
Lâm Phàm nói: “Bọn tôi là cảnh sát hình sự, đây là lệnh khám xét, chúng tôi muốn tiến hành lục soát kho mỏ này.”
Tên bảo vệ liếc nhìn tờ lệnh khám xét, nói: “Xin lỗi, đây là lệnh khám xét của tòa thị chính thành phố, chúng tôi ở đây là cơ quan nghiên cứu khoa học bí mật cấp nhà nước, vì vậy, phiền các anh cho xem lệnh khám xét của tỉnh.”
Lâm Phàm ngẩn người, không ngờ lại còn yêu cầu như vậy, bèn hỏi: “Chúng tôi không nhận được thông báo các anh là cơ quan nghiên cứu khoa học cấp nhà nước.”
Tên bảo vệ đáp: “Chúng tôi vừa mới xin phép trở thành cơ quan nghiên cứu khoa học cấp nhà nước, nếu không tin, các anh có thể gọi điện hỏi phó chủ tịch Điền ở tòa thị chính, vả lại, các anh…”
Tên bảo vệ đột nhiên câm miệng, vì Hàn Phong đã từ ghế sau nhoài người lên, rút súng của Lâm Phàm chui qua cửa sổ bên cạnh ghế lái, ấn lên ngực anh ta. Hàn Phong nói: “Chú mày coi như chưa thấy gì cả chẳng phải là được rồi sao, lải nhà lải nhải làm gì, câm miệng cho anh.”
Tên bảo vệ cả kinh, đây rốt cuộc là cảnh sát hay là thổ phỉ vậy? Lại nghe Hàn Phong bảo Lâm Phàm: “Xông vào là được rồi, còn để ý đến mấy cái chế độ này làm gì.”
Lãnh Kính Hàn mỉm cười, thầm nhủ: “Thằng lỏi này, lúc nào cũng thế.” Nhưng ông cũng ra lệnh cho Lâm Phàm: “Xông vào.”
Hai chiếc xe phá cửa tiến vào, tên bảo vệ vội chạy trở về phòng bảo vệ, chắc là định gọi điện thoại.
Lâm Phàm lái xe nói: “Vậy được không hả sếp Lãnh?”
Hàn Phong nói: “Thành phố đang cơn nguy cấp, ai mà rảnh rang đi mặc cả lời lẽ với hắn. Hai quân giao chiến, gặp phải kẻ địch, chẳng lẽ cậu còn hỏi người ta, êu, tao có súng này, tao muốn thịt mày đấy, mày có đồng ý không hả?”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Không sai, trong một số tình huống có thể xử lý linh hoạt.”
Vào khu khai thác, cả bọn mới phát hiện, khu mỏ này còn rộn hơn tưởng tượng, cả khoảng đất bằng phẳng rộng mênh mông, phía trước chính là mỏ quặng, khoáng thạch màu đỏ nâu chất đống dưới chân mỏ quặng lộ thiên thành mấy quả núi nhỏ, xe tải cỡ lớn chở khoáng thạch ra ra vào vào. Máy xúc, máy nghiền đang chạy ầm ầm không nghỉ. Công xưởng nghiên cứu bí mật nằm ở bên trái khu khai thác, chiếm chừng mười nghìn mét vuông đất, bên trái là khu nhà ở của nhân viên, ít nhất cũng có mười tòa nhà bốn tầng. Hàn Phong nhìn qua cửa sổ xe, nhận xết: “Khu mỏ này kỳ lạ thật.”
Lãnh Kính Hàn nhìn theo mắt Hàn Phong, thấy ngọn núi sát cạnh mỏ khai thác, trên núi cây cối um tùm, không giống có vỉa quặng. Lãnh Kính Hàn nói: “Đó không phải vỉa quặng, chỉ là lúc quy hoạch đã nhập cả ngọn núi ấy cho bọn họ mà thôi.”
Hàn Phong nghi hoặc hỏi: “Tại sao lúc quay hoạch lại cắt cho bọn chúng thêm nửa quả núi vào làm gì?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Lần trước đến điều tra, bọn chúng nói là để làm đẹp cảnh quan, cải thiện điều kiện sống của công nhân viên.”
Hàn Phong cười khẩy: “Chỉ bọn đần mới tin cái lý do ngu xuẩn kiểu ấy.”
Lâm Phàm lái xe thẳng tới bên ngoài khu công xưởng, sáu người xuống xe, đi vào khu vực nghiên cứu phát triển. Quả nhiên, bên trong chẳng có mấy công nhân, thấy có người ngoài đến đều ngó ra nhìn bọn họ, cũng không thấy có máy móc gì đang vận hành. Một người đàn ông trung niên béo lùn từ phòng quản lý chạy ra, mặt bóng nhoáng dầu, không ngừng quệt mồ hôi trên trán chảy xuống.
Gã trung niên béo lùn ấy tự xưng họ Thôi, tên là Thôi Mậu Tài, vừa quệt mồ hôi vừa hỏi: “Chẳng hay các anh muốn khám xét gì vậy ạ?”
Hàm Phong cầm súng, chỉ vào đầu trưởng phòng Thôi, hỏi: “Két bảo hiểm ở đâu? Mau dẫn chúng tôi đi!”
Trưởng phòng Thôi hoảng hồn run rẩy nói: “Không, tôi không… không biết.”
Lâm Phàm không biết diễn ta cảm xúc của mình thế nào nữa, bộ dạng này, sao mà giống như đi ăn cướp vậy? Chẳng những thế, lại còn lái xe cảnh sát đi cướp nữa? Gã họ Hàn này điên quá rồi. Lãnh Kính Hàn cất tiếng hỏi: “Đính Nhất Tiếu có ở đây không? Gọi anh ta ra đây.”
Ánh mắt trưởng phòng Thôi vẫn còn vẻ kinh hoảng, nhưng sắc mặt đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ông ta chính lại vạt áo, đáp: “Tôi không hiểu các anh đang nói gì cả, ông chủ Đinh thường ngày bận bịu công việc, không để ý đến việc ở đây được, từ khi hạng mục này khởi công đến giờ, ông ấy đã đến lần nào đâu.”
Lâm Phàm đang định bảo chúng tôi là cảnh sát, không ngờ Hàn Phong đã cướp lời, cười khẩy nói: “Hừ, tưởng bọn này là cảnh sát thật hả, nói cho ông biết, bọn này đến đánh cướp đấy!” Dứt lời, anh ta bắn một phát chỉ thiên. Thấy vậy, trưởng phòng Thôi hoảng quá rụt cả đầu lại, trong mắt chỉ còn vẻ kinh sợ, rốt cuộc đám người này làm gì vậy, ông ta thực không biết nên ứng phó thế nào nữa.
Hàn Phong đổi sắc mặt, nòng súng nhắm thẳng vào cái đầu to tướng đầy mồ hôi dầu của trưởng phòng Thôi, dữ tợn nói: “Đừng tưởng ông không nói thì bọn này không tìm được cái két bảo hiểm đấy nhé.”
Trưởng phòng Thôi sợ đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, miệng lắp bắp: “Đừng, đừng bắn, tôi dẫn các anh đi. Chúng tôi, chúng tôi ở đây không có tiền, thật sự không có tiền mà!”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Ba tên nghi phạm ấy, đều giao cho đội đặc cảnh hả?”
Lâm Phàm gật đầu: “Vâng”
Lãnh Kính Hàn trầm ngâm: “Lâu như vậy rồi, chẳng le vẫn chưa thẩm vấn được manh mối gì? Này, Hàn Phong, cậu nói xem, sao nhà máy cơ khí Kim Hâm lại vườn không nhà trống thế?”
“Đơn giản thế còn gì, lúc Đinh Nhất Tiếu bỏ trốn đã báo cho bên nhà máy Kim Hâm chuyển đi một số linh kiện phụ tùng đã sản xuất xong. Đinh Nhất Tiếu tưởng chúng ta sẽ ứng phó với cục diện hỗn loạn trong thành phố trước, nên hoàn toàn không tính đến khả năng chúng ta đột nhiên tấn công căn cứ cửa hắn, hắn vẫn đang ở trong căn cứ chậm rãi đếm tiền, phân tán vũ khí và cắt đặt người, vì vậy lúc chúng ta đến đó, hắn chưa kịp nhét hết tiền vào túi đã phải hộc tốc chạy trốn.”
“Hắn chạy đi đâu được nhỉ?”
“Nếu Đinh Nhất Tiếu bỏ trốn, thì chỉ có đường thủy thôi.”
“Tại sao?”
“Hắn mang theo một lượng lớn tiền mặt, đi đường bộ phải lái xe, làm vậy cực kỳ mạo hiểm, đầu tiên phải qua cửa biên phòng, sau đó, dù may mắn thoát được, thì vẫn phải đề phòng bọn cướp đen ăn đen. Vả lại, ở các quốc gia chung biên giới với Trung Quốc, có nơi nào không biết đồng nhân dân tệ? Anh mang theo nhiều tiền thế, người đi đường không cướp anh thì chính phủ địa phương cũng phải tạm giữ chứ? Nếu hắn đi đường biển thì khác rồi, thứ nhất, đường bờ biển dài hơn đường biên giới đi bộ nhiều, chỉ cần qua được tàu tuần tra biển ra đến vùng biển quốc tế thì hắn có thể kê cao gối ngủ, sau đó lên bờ biển duyên hải nước nào đấy, hoặc bảo luôn cấp trên của hắn cho tàu ra đón. Đinh Nhất Tiếu là người thông minh, hai tuyến đường này lọi hại thế nào, hắn đương nhiên hiểu rõ.”
“Vậy thì phải báo cho bên biên phòng biển chú ý cao độ mới được, hơn nữa, chúng ta cũng phải chú ý cao độ, vụ án đã đi đến giai đoạn mấu chốt, tất cả mọi người đều phải ở phòng cảnh sát hình sự 24/24 chờ lệnh, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.”
Hàn Phong giơ hai tay lên ôm đầu, ngồi trên sô pha biếng nhác vươn vai, thoải mái nói: “Đêm nay, có lẽ là một đêm không ngủ đây.”
Lãnh Kính Hàn phân công: “Lâm Phàm, cậu liên hệ với Hướng Thiên Tề, hỏi xem tình hình thẩm vấn của họ thế nào rồi. Hạ Mạt và Lưu Định Cường, hai người phụ trách thông báo với các tàu tuần tra ra biển, nâng cấp độ cảnh báo lên mức màu cam, mỗi vị thuyền trưởng trực ban ngày hôm nay đều phải tập trung toàn bộ tinh thần. Long Giai, mở bản đồ GPRS cửa Hải Giác trên máy tính ra, phân tích từng tuyến đường mà Đinh Nhất Tiếu có thể bỏ trốn. Hàn Phong, Hàn… cậu có thể không ngủ được không hả?”
Hàn Phong mở mắt ra hỏi: “Hả? Có lầm không vậy, theo các người chạy hết chỗ này chỗ nọ, chẳng có gì ngon mà ăn, lại còn bắt tôi không được ngủ nữa, ông anh tướng tôi là người bằng thép chắc? Còn nữa, anh cũng thông cảm cho nhân viên của anh đi, có được không hả? Nhìn bọn họ kia kìa, mắt người nào người nấy đều như gấu trúc cả rồi, giờ không nghỉ ngơi đi, nhỡ 12 giờ đêm có chuyện gì, bọn họ cầm súng lại chả la nga lơ ngơ à?”
Lãnh Kính Hàn ngẩn người, quả nhiên các thành viên trong đôi đều có vẻ mặt mệt mỏi cực độ, ai nấy đều làm việc không nghỉ đã ba bốn ngày nay rồi. Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Vậy đi, sau khi liên hệ xong xuôi, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cuộc đấu súng chiều nay chỉ là mở đầu thôi, đêm nay có thể còn phải đánh trận lớn đó.”
Hàn Phong giơ ngón tay cái lên với Lãnh Kính Hàn, rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ khì.
Lãnh Kính Hàn liên hệ với sở công an, Quách Tiểu Xuyên nói: “Ký lạ lắm nhé, đến chiều thì các vụ án đột nhiên giảm bớt, cứ như những kẻ gây án đều rút chạy hết ấy. Lão Lãnh, nhưng tôi lại có dự cảm chẳng lành, chậc. Đám người này, phân tán ra thì chỉ gây những vụ án bình thường kiểu giết người, bắt cóc, nhưng nếu tập trung lại, tức là muốn chơi cứng với chúng ta một trận đấy, mà bộ đội đi cả ngày lẫn đêm thì cũng phải sáng mai mới đến nơi được.”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Tôi biết rồi, bất luận thế nào, chúng ta cũng phải ngăn hành vi này của chúng, kể cả không có quân đội chúng ta vẫn đánh bại được chúng thôi. Tôi hi vọng tất cả nhân viên cảnh sát đều đã súng ống sẵn sàng chờ lệnh. Ở ngay trước mắt chúng ta mà chúng vẫn tập hợp được một tập đoàn phạm tội lớn như thế, tôi với anh thật là thất trách đó.”
Quách Tiểu Xuyên nói: “Để sau nói đi, phải rồi, tôi nghe Lôi Đình Đình kể chuyện các anh phân tích được kế hoạch hành động của chúng, gã lưu manh ấy rốt cuộc lai lịch thế nào? Cậu ta còn hiểu được bọn tội phạm hơn cả chúng ta nữa, khả năng suy luận của cậu ta học được từ đâu thế?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Chuyện này, để tôi nói chuyện với anh sau, Hàn Phong cậu ta lúc nào cũng có những suy nghĩ kỳ quặc.”
Lâm Phàm báo cáo: “Ba tên kia rất kín miệng, không chịu hé răng. Đãng lẽ chúng ta phải nghĩ ra từ đầu, bọn chúng cũng giống như Hồng A Căn thôi.”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, lúc nữa mới đến thời điểm hành động. Hạ Mạt, các cậu thế nào rồi…”
9 giờ tối, Lng Giai đang sối nước lạnh trong phòng tắm của phòng cảnh sát hình sự, đã ba ngày nay cô không tắm rửa, khắp người đều ngứa ngáy khó chịu, hôm nay nếu không có Hàn Phong, không khéo giờ này cũng chẳng có cơ hội mà tắm rửa. Nghĩ đến Hàn Phong, Long Giai bất giác đỏ mặt, cái tên đó thật là…!
Đột nhiên, cô thấy bên ngoài cửa kính hiện ra một cái bóng, Long Giai giật nảy mình, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, giận dữ quát lên: “Hàn… Phong!”
“Ồ!” Bên ngoài vang lên tiếng kêu kinh ngạc, như đang hỏi: “Sao cô biết thế?”
Long Giai quấn khăn tắm, hé cửa ra một chút. Quả nhiên, Hàn Phong đang đứng bên ngoài, khoác một chiếc áo choàng tắm, mình trần, chỉ mặc độc chiếc quần đùi, miệng ngậm que tăm, trên tay có hai viên bi sắt, thấy Long Giai mở cửa thò đầu ra, anh ta cười hì hì vẫy tay nói: “Hi!”
Long Giai tức tối: “Hi cái đầu anh ấy, anh muốn ăn đòn đấy hả? Tưởng ăn mặc như vậy là thành Châu Tinh Trì chắc.”
Hàn Phong mặt dày mày dạn hỏi: “Sao cô biết là tôi?”
Long Giai bực bội nói: “Ngoài anh ra, ở đây còn ai làm cái chuyện này? Không cần nghĩ cũng biết là anh rồi.” Đồng thời, Long Giai cũng không khỏi rùng mình, Hàn Phong làm thế mà cô không cách nào giận anh ta được, cô biết, đây không phải là điềm lành, nhưng tại sao lại như vậy chứ? Tại sao trong lòng mình luacs nào cũng nghĩ đến Hàn Phong? Tại sao anh ta lại trở thành người đặc biệt như vậy?
Hàn Phong nghiêm giọng nói: “Đừng bao giờ coi tôi là hạng người đó nhé, tôi đến tìm cô bàn chuyện nghiêm chỉnh đây.”
Long Giai thầm nhủ: “Ai mà chẳng nhìn ra anh là cái loại người gì, còn phải nghĩ nữa chắc/ Bàn chuyện nghiêm chỉnh cũng đâu phải mò đến tận đây. Thật là vô liêm sỉ hết cỡ, không ngờ trên đời này lại còn có kẻ da mặt dày đến thế.” Cô lạnh lùng nói: “Tranh thủ lúc tôi còn chưa định sử dụng vũ lực, anh nên biến đi thì hơn.”
Nào ngờ, Hàn Phong còn dấn lên một bước: “Chuyện này quan trọng lắm, đối với tôi, đối với cô, đều rất là quan trọng.”
Long Giai đã giơ nắm đấm lên, nhưng trong lòng lại hết sức hoảng loạn: “Nếu anh ta bước thêm bước nữa, mình nên làm gì đây?” Nghĩ đi nghĩ lại mãi vẫn chưa quyết được, cô đãnh miễn cưỡng hỏi: “Chuyện gì?”
Hàn Phong nhìn thẳng vào Long Giai, mặt không đổi sắc. Chỉ thấy Long Giai tay trái đang túm chặt khăn tắm, tay phải nắm lại giơ trước ngực, làn da trắng nõn nà như tuyết, mái tóc đen tuyền buông xuống trước ngực như dòng thác, những giọt nước không ngừng rơi xuống, chẳng khác nào những viên ngọc đứt khỏi chuỗi hạt. Đặc biệt là đôi mắt ấy, Hàn Phong có cảm giác, trong mắt Long Giai, rõ ràng có vẻ tán thành mình.
Hàn Phong thấy có vẻ chớp được thời cơ, lại dấn thêm một bước, đứng sát trước mặt Long Giai, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Chuyện này thoạt đầu có lẽ cô sẽ rất đau khổ, nhung cô nhất định phải cố chiu đựng, tôi đảm bảo, một khi thành công sẽ rất sung sướng. Chúng ta đều rất sung sướng, ngay bây giờ chúng ta có thể…”
Long Giai rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm nữa, bèn vung nắm đấm lên. Nhưng lần này, không hiểu sao, cổ tay cô dã bị Hàn Phong bắt lấy, cả người Long Giai đột nhiên run bắn.
Hàn Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, hỏi: “Cô… không sao chứ? Chẳng lẽ lạnh lắm à?”
Long Giai dựa vào ngực Hàn Phong, nghe tiếng tim anh ta đập, chỉ thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, rõ ràng cô muốn tát cho Hàn Phong một cái, nhưng lại không sao vận sức nổi, tâm trái không ngừng tự hỏi: “Tạo sao lại thế này? Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?”
Hàn Phong nhìn bộ dnagj lúng túng của Long Giai thấy đáng yêu hết sức, liền không chút nào do dự cúi đầu hôn cô. Long Giai vùng vẫy, nhưng sức lực tựa hồ đã bị hút sạch, phản kháng thế nào cũng vô ích. Cảm nhận được tiếp xúc thân mật giữa hai cơ thể, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, mặt nóng bừng lên như lửa đốt, ý thức đã tan rã hoàn toàn trước nụ hôn nồng nàn của Hàn Phong. Không biết bao lâu sau, Long Giai mới thoát ra khỏi trạng thái ý thức trống rỗng ấy, từ từ nghĩ: “Thế này cũng được, dựa dẫm vào anh ta, trở thành một phần của anh ta, mình chưa từng tưởng tượng ra cảm giác ấy. Không! Gã này chẳng phải loại người tử tế gì, hắn là một tay ăn chơi đi đâu cũng vung vãi tình cảm khắp nơi…” Nghĩ đến đây, Long Giai giằng mạnh một cái, vùng ra khỏi vòng tay Hàn Phong.
Hàn Phong cũng ngẩn người, đưa tay chạm kẽ lên môi như thể không dám tin vừa nãy đôi môi mình đã thật sự chạm vào làn da của Long Giai, nhưng nơi miệng rõ ràng vẫn còn mùi huong vương vất, lần này, cả anh ta cũng đỏ mặt. Cũng may, Long Giai chỉ lo sửa lại đầu tóc, lòng rồi như tơ vò, mặt đỏ tía tai, nào còn dám nhìn thẳng vào anh ta nữa.
Hàn Phong ấp úng: “Chuyện kia…”
“Đừng nói nữa!” Long Giai nhạy cảm kẽ kêu lên. “Đừng nói chuyện ấy nữa. Anh… anh đi đi, đừng để người khác trông thấy thì không hay đâu.”
Hàn Phong ngẫm nghĩ, rồi lùi lại một bước, đóng cửa kính lại, đứng bên ngoài nói: “Chuyện kia, tôi phải nói xong mới đi được.”
Hàn Phong quay về phòng mình, nằm ngửa trên giường thầm nghĩ: “Vừa nãy mình đã hôn Long Giai thật sao? Có phải là hôn cô ấy rồi không nhỉ? Sao cứ như mơ thế? Cảm giác ấy, rốt cuộc là thực, hay là mơ?”
Hàn Phong trằn trọc nghĩ ngợi hồi lâu, Lãnh Kính Hàn chợt đẩy cửa bước vào hỏi: “Ngủ rồi à?”
Hàn Phong ngồi dậy: “Sao? Có tin của Đinh Nhất Tiếu rồi à?”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Coi như là có, bên chỗ lão Quách có vụ án mạng mới, bảo chúng ta nhất định phải đến xem, tôi, cậu với Lưu Đinh Cường nữa.”
Hàn Phong nghĩ ngợi một thoáng, đoạn nói: “Đi, đi xem thế nào.”