Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi (Remake)
Chương 1 : Dạ Tử Du (Remake)
Ngày đăng: 00:57 27/06/20
Tại Huyết Vũ Đại Lục - Thiên Thanh Thành
Thiên Thanh Thành là một toà thành trì được lập nên bởi những thương nhân giàu có được tụ tập ở khắp mọi nơi trên đại lục.
Với địa hình là những sâm lâm lớn bao bọc xung quanh, cách xa xa ngoài kia là một bãi biển tươi đẹp nhìn đầy thơ mộng, nơi đây đã trở thành nơi được nhiều thương nhân lui tới để lập nghiệp và trao đổi hàng hoá, đồng thời cũng coi như là một cảng giao thương quan trọng.
Và vì đó, dù nơi này cũng chỉ ở mức thành trì tầm trung, Thiên Thanh Thành lại là một thành trì tiên tiến, sầm uất được nhiều người tới đây để du lịch nghỉ mát. (tỷ như đi biển)
Đương nhiên, với một thành trì như vậy cũng không thể thiếu những thế lực đứng sau nhìn ngó, hiện tại Thiên Thanh Thành đang thuộc khu vực quản lí của Bạch Vân Tông với điều kiện là cung cấp những mặt hàng mới mẻ và đổi lại sẽ là sự bảo hộ tuyệt đối đến từ họ.
Trong ánh chiều tà rực rỡ từ phía chân trời chiếu xuống, Thiên Thanh Thành toả sáng và tráng lệ hơn bao giờ hết, trong thời khắc giao nhau của ngày và đêm ấy, một thiếu niên độ tuổi chừng 20-21 chập chững bước đi giữa dòng người tấp nập.
Bộ y phục trên người hắn lem luốc dơ bẩn, nhiều nơi đã sứt chỉ và sờn rách, nước da trắng nhợt nhạt đầy những vết thâm tím, cả mái tóc đen nhánh cũng lam lũ nhơ nhuốc, tóc bết thành từng lọn, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Những dấu hiệu chứng minh cho một cuộc ẩu đả, chính xác mà nói là dấu hiệu của bạo lực vừa xảy ra mà chính thiếu niên này là nạn nhân.
Hắn bước đi vô định như kẻ mất hồn, người đi đường xung quanh cũng ngại phải dây vào mà tự động tránh ra khi hắn tới gần.
Bốp!
Vô tình va phải một người nào đó trên đường, khiến thiếu niên phải dừng lại bước chân.
"Thứ lỗi..."
Ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một thanh niên cao to đen hôi trông như một gã lưu manh, bằng giọng điệu tựa như vô hồn, hắn nói với tên lưu manh mình vừa đụng vào, rồi sau đó lách qua một bên, dự định tiếp tục bỏ đi. Nhưng bất ngờ, người kia dang tay ra chặn hắn lại.
"Dạ Tử Du?"
Người đó hỏi.
"Là ta..."
"Vậy thì được rồi!"
Trong lúc người thanh niên với tên gọi Dạ Tử Du còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, mặt hắn và nắm tay kẻ kia thân mật giao nhau khiến hắn văng xa vài mét rồi ngã ra đất.
Một vài tên nữa chẳng biết đã đứng ở đó từ bao giờ, xách lấy Dạ Tử Du lên, kéo hắn vào trong một con hẻm.
"Rất tốt! Bọn ta đang tìm ngươi đây!"
.........
Binh! Binh! Bốp! Bốp!
Tiếng đấm đá liên tục không ngớt vang lên trong con hẻm nhỏ. Dưới ánh trăng đêm mới nhú và những vì sao sớm, mơ hồ nhìn thấy một nhóm người đang không ngừng đập đánh vật thể gì đó.
"Được rồi! Nhiêu đây là đủ!"
"Giờ chỉ còn việc ném hắn ra trước cửa Bạch Vân Tông thôi!"
Nói, lưu manh đầu lĩnh nhìn Dạ Tử Du bằng một ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt, khóe miệng giương lên một bộ trêu tức dáng tươi cười.
Lũ đàn em trong nhóm nhìn thấy đại ca của mình như vậy cũng nổi lên hưởng ứng, nhao nhao bắt đầu lăng mạ chửi rủa Dạ Tử Du.
"Chậc chậc! Cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga!"
"Đúng là có phúc mà không có số hưởng, một tên mọi dân như ngươi thì sao có tư cách với tới hào môn thế gia?"
"Hôn phu của tiểu thư Diệp Y Trân? Chỉ bằng ngươi?"
"...."
Tuyệt nhiên, những tiếng chửi rủa của nhóm lưu manh hoàn toàn không đến được đôi tai Dạ Tử Du khi hắn đã quá bơ phờ.
Hắn bị đánh thế này không phải là lần một lần hai, kể từ khi đồng ý mối hôn sự kia, Dạ Tử Du chưa từng có một ngày yên ổn. Đến mức hắn gần như đã quen với việc bị đánh mỗi ngày mất rồi.
"Tại sao chứ? Ta chỉ muốn sống yên ổn thôi mà..."
Dạ Tử Du biết, bản chất của thế giới này, dù là ở kỷ nguyên nào, nó vẫn luôn như thế. Kẻ 'mạnh' mới có quyền lên tiếng, còn kẻ 'yếu' thì mãi chỉ có thể bị đè đầu cưỡi cổ, mặc người khi dễ.
Hắn ta không trách sự bất công của thế giới này, chẳng qua là hắn quá 'yếu' mà thôi...
Mỉa mai về sự yếu đuối của bản thân, suy nghĩ của Dạ Tử Du dần chìm vào bóng tối, như có một thứ gì đó đang bao trùm lên tâm thức của hắn. Trong tâm thức mơ hồ của bản thân, Dạ Tử Du thấy một bóng đen đang cười nhạt nhìn về phía hắn. (Tác: ai ta)
"Ngươi là ai?"
Dạ Tử Du thều thào hỏi, có mấy phần chấn kinh, vì người kia, nhan sắc quá mức kinh diễm.
Chỉ thấy thiếu niên này có mái tóc đỏ yêu dị, hai mắt hồng huyết đẹp như hồng ngọc thiên thai, sóng mũi cao, môi hồng răng bạch sứ, ngũ quan cân xứng như hậu đãi của thiên địa, cả người đều toát ra vẻ khuôn dật tuấn mỹ đi kèm một loại cảm giác yêu dị hấp dẫn thiên địa.
"Cũng đã tới lúc rồi..."
Người kia không trả lời Dạ Tử Du mà nhàn nhạt nói, rồi trong chớp mắt đầu hắn liền cảm thấy đau như búa bổ, như có người đang cố nhét thứ gì đó khổng lồ vào bên trong đầu hắn.
Và sau đó là cơn đau thấu triệt lan tràn toàn thân, hắn cảm thấy linh hồn trong người như đang bị rút ra, chốc chốc lại như hoà hợp với thứ gì đó khổng lồ, kiểu giống như khối cơ thể xác thịt này không còn đủ sức chứa đựng linh hồn khổng lồ vẫn đang bành trướng không hề có dấu hiệu dừng lại kia mà nức toác ra vậy.
............
Bên trong đầu Dạ Tử Du biến hoá dù có bao nhiêu bao lớn thì bên ngoài nhìn vào cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhóm lưu manh thấy Dạ Tử Du bất tỉnh không nghe tiếng chửi rủa của bọn chúng thì cảm thấy nhàm chán, cả nhóm bắt đầu ly khai khỏi 'hiện trường', trước khi đi còn bồi hắn một cú đá và khạc một cục đờm vào. (Tác: kiểu tựa như nước miếng)
Đúng tại lúc này, dị tượng nảy sinh.
Đêm không trung, dưới sự che giấu của bóng tối trong đêm, trên bầu trời kia, hắc ám đang dần nuốt chửng những vì tinh tú, khiến chúng phải phai mờ, ảm đạm.
Cảnh tượng doạ người như vậy làm cho người ta liên tưởng đến, dường như có một cái kinh khủng tồn tại, đang bắt đầu nuốt chửng tinh không vũ trụ.
Sau vài cái hô hấp, Huyết Vũ Đại Lục liền chấn động.
Tất cả người của thế lực và các cường giả lớn nhỏ đều là ngẩng đầu nhìn trời, trợn mắt hốc mồm!
Mấy lão quái vật ngàn năm tuổi đều chui ra khỏi ổ, vội vã ngước nhìn lên phía thiên không, kinh sợ hãi hùng.
"Cái này là cái gì dị tượng? Quỷ dị như vậy?"
"Chẳng lẽ là Ma Thần hàng lâm?"
"Ta thảo, thế này cũng quá kinh khủng đi? Khủng bố như vậy?"
"Không được!! Nhất định phải tra xem kẻ này là ai! Phải diệt trừ từ trong trứng trước."
Tất nhiên, cũng chẳng một ai phát hiện ra, cùng với bóng đêm đang dần lan tỏa kia, cơ thể của thiếu niên bị nhóm lưu manh ẩu đả đến không một nơi toàn vẹn, lúc này đang lặng yên thay đổi, những vết thâm tím biến mất trả về màu da vốn có, mọi vết thương khôi phục.
Răng Rắc!
Âm thanh như thứ gì vừa tan vỡ nhỏ bé vang lên.
"Xem ra quá trình dung hợp linh hồn coi như là hoàn thiện được chín thành rồi."
Thiếu niên chậm rãi đứng lên, ngoại trừ y phục nhơ nhuốc, trên người lại không hề có một vết thương, hắn lẩm bẩm tự nói.
"Ngươi... ngươi..."
Một tên lưu manh phát hiện ra tình cảnh này, liền kinh hãi chỉ vào hắn.
Hành động của tên lưu manh khiến đám còn lại quay người nhìn, cả đám cũng kinh hãi cùng không hiểu nhìn thiếu niên ấy, trong mắt che lấp đầy ngạc nhiên và ẩn ẩn một chút sợ hãi, mới vừa đây thôi, thứ kia còn bị bọn chúng đập thừa sống thiếu chết đến mức hôn mê bất tỉnh, giờ lại đứng lên như không hề có chuyện gì.
Thiếu niên chậm rãi đưa mắt nhìn đám người, ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc, bọn chúng tâm thần kịch chấn. Đây còn là ánh mắt của con người sao?
Một đôi mắt yêu dị màu đỏ huyết như địa ngục tu la, cứ như bên trong là một núi xác biển máu lưu động, con ngươi càng là kinh dị hơn khi nó không tròn như người bình thường mà là kẻ dọc như các loài bò sát như xà tộc, long tộc nhưng lại không giống.
Một tên trong nhóm nhìn có vẻ thư sinh có kiến thức uyên bác liền nhận ra đôi mắt này là đôi mắt gì, sắc mặt hắn nháy mắt liền trắng bệch, hai chân thì run như cày sấy, giọng nói tràn đầy sợ hãi.
"M-Ma Tộc!! Hắn ta là Ma Tộc!!"
"Chạy... Chạy mau..."
Nhóm lưu manh nghe quân sư trong nhóm nói như vậy, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi như thác đổ tuôn ra, bản năng mách bảo chúng, đó là một tồn tại chúng không thể nào đối chọi, rằng muốn sống thì phải chạy đi.
Trước kẻ là một thứ gì đó không phải con người, thậm chí còn đối lập với nó - Ma Tộc, thì những người bình thường như bọn chúng không phải là đối thủ. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, bọn chúng định co giò bỏ chạy...
Nhưng là, vô nghĩa...
Thiếu niên lặng lẽ quay lưng, trong bóng đêm, vài thân ảnh hình người bị hắc ám nuốt chửng, tựa như tan biến vào hư vô.
.........
Gió đêm thổi từng cơn trên Thiên Thanh Thành, những lá cây không trụ vững nổi bị thổi bay khỏi cành, thật mát lạnh.
Thiếu niên dạo bước giữa dòng người, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, đôi mắt hắn lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đôi mắt huyết hồng như địa ngục đến kinh dị kia đã bị che đi bằng một con ngươi lãnh đạm.
Tại thời khắc sau khi thành công dung hợp linh hồn, hắn không quá 'mừng rỡ', cũng không xúc động. Chỉ đơn giản vì hắn không còn bao nhiêu cảm xúc, hoặc là nói, hắn đã vứt bỏ hết thất tình lục dục của bản thân. (Hỷ – mừng trong Thất tình)
Hiện tại hắn đang trầm tư suy ngẫm, trước khi đến đây, hắn đã cố gắng đột phá cảnh giới cuối cùng của Vô Đạo nhưng lại thất bại cùng với bất cẩn dẫn đến linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng khiến cho bản thân chìm vào thiên thu đại mộng.
Hiện tại, hắn đã quên rằng mình đã từng là ai, cho dù có cố gắng hồi tưởng, cũng chỉ là những mảnh vỡ ký ức không trọn vẹn. Muôn người quay lưng, gió tanh mưa máu, thiên đường băng diệt...
Nhưng những ký ức quan trọng, lại không thể nào nhớ ra.
Nhìn vào bên trong cơ thể, linh hồn hắn đầy những vết rách, xung quanh linh hồn lại còn những xiềng xích bao bọc quấn chặt lấy như một loại phong ấn nào đó, hắn vô thức lẩm bẩm.
"Phong Ấn Thuật - Xiềng Xích Linh Hồn..."
Hắn không nhớ nổi đây là loại chú thuật nào, nhưng chỉ trong thoáng chốc thức tỉnh đã phải khiến cho muôn vì tinh tú phai mờ, nói rõ, hắn - đã từng là tồn tại vô cùng kinh khủng.
Có lẽ, ký ức không trọn vẹn vì tổn thương của linh hồn. Nếu chữa trị hoàn hảo, hắn sẽ nhớ ra mình là ai. Còn về Xiềng Xích Linh Hồn, thứ này đang phong ấn phần lớn tu vi của hắn, hắn sẽ tìm cách phá bỏ nó để thuận tiện cho sau này.
Chính vì thế, chữa trị linh hồn và phá bỏ xiềng xích là việc nhất định phải làm, nhưng trước tiên, hắn cần phải giải quyết một vấn đề mà hắn đã hứa, vấn đề này là của tồn tại mang tên Dạ Tử Du.
Dạ Tử Du - nghĩ lại thì trước khi tỉnh giấc khỏi đại mộng thiên thu, hắn cũng khổ thật.
Dạ Tử Du chỉ là một sản phẩm được tạo ra từ hai cái ăn mày ở một khu ổ chuột nào đó, sau khi sinh ra thì bị vứt xó ở một chỗ không người. Cũng may, số phận của hắn coi như không quá mức thảm, hắn được một lão già tốt bụng vô tình đi ngang qua mang về viện mồ côi do chính lão điều hành.
Sau này, trong một lần giúp đỡ một lão già lẩm cẩm, thậm chí có hơi điên, lúc đấy hắn không hề biết lão già đó là gia chủ của Diệp gia, mà lão đã chỉ thẳng mặt hắn trực tiếp đòi gả cháu gái cho hắn. Rồi còn bỏ ra một số vốn lớn hỗ trợ cho viện mồ côi đã nuôi nấng Dạ Tử Du khi nó rơi vào tình trạng bế tắc.
Những tưởng cuộc đời của hắn sẽ thay đổi từ đây, nhưng tiếc là đó chỉ mới là mở đầu cho chuỗi ngày đau đớn.
"Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga" đó là câu nói Dạ Tử Du vẫn thường hay nghe thấy. Như đã nói, đây cũng không phải lần đầu hắn bị đánh thừa sống thiếu chết như vậy.
Nếu không phải viện mồ côi nợ lão già lẩm cẩm kia một ân tình quá lớn, Dạ Tử Du chỉ muốn bỏ quách việc này mà quay về ở chung với mấy đứa nhóc cho rồi. Ít ra cũng sẽ không phải chịu đòn thay cơm nữa.
Nhưng là có ân tất trả, Dạ Tử Du sẽ không làm thế, hắn sẽ hoàn trả món nợ này, ít nhất cũng sẽ hoàn thành di nguyện của lão. Đó là lý do duy nhất níu kéo và động lực để hắn vượt qua những việc này.
Thế nhưng là, tình huống bây giờ lại khác biệt, hiện Dạ Tử Du đã không còn là thiếu niên yếu đuối của ngày xưa nữa, huống hồ hắn cũng không thật sự là chân chính Dạ Tử Du.
"Đừng lo, lời hứa giữa ta với ngươi, ta sẽ không quên."
"Ít ra, sau khi lời hứa của ngươi được hoàn thành, số phận ràng buộc giữa ngươi với ta coi như chấm dứt."
*
Như mọi người đã biết, muội sẽ là người tiếp quản bộ truyện này.
Tác giả vẫn sẽ là DarseiK huynh trong lòng muội.
Cảm ơn @Ngọc_Trúc_Anh tỷ đã donate TLT lần trước nha.
Thân Ái!
Tác Giả: DarseiK
Editor: MegamiNoHajime
Thiên Thanh Thành là một toà thành trì được lập nên bởi những thương nhân giàu có được tụ tập ở khắp mọi nơi trên đại lục.
Với địa hình là những sâm lâm lớn bao bọc xung quanh, cách xa xa ngoài kia là một bãi biển tươi đẹp nhìn đầy thơ mộng, nơi đây đã trở thành nơi được nhiều thương nhân lui tới để lập nghiệp và trao đổi hàng hoá, đồng thời cũng coi như là một cảng giao thương quan trọng.
Và vì đó, dù nơi này cũng chỉ ở mức thành trì tầm trung, Thiên Thanh Thành lại là một thành trì tiên tiến, sầm uất được nhiều người tới đây để du lịch nghỉ mát. (tỷ như đi biển)
Đương nhiên, với một thành trì như vậy cũng không thể thiếu những thế lực đứng sau nhìn ngó, hiện tại Thiên Thanh Thành đang thuộc khu vực quản lí của Bạch Vân Tông với điều kiện là cung cấp những mặt hàng mới mẻ và đổi lại sẽ là sự bảo hộ tuyệt đối đến từ họ.
Trong ánh chiều tà rực rỡ từ phía chân trời chiếu xuống, Thiên Thanh Thành toả sáng và tráng lệ hơn bao giờ hết, trong thời khắc giao nhau của ngày và đêm ấy, một thiếu niên độ tuổi chừng 20-21 chập chững bước đi giữa dòng người tấp nập.
Bộ y phục trên người hắn lem luốc dơ bẩn, nhiều nơi đã sứt chỉ và sờn rách, nước da trắng nhợt nhạt đầy những vết thâm tím, cả mái tóc đen nhánh cũng lam lũ nhơ nhuốc, tóc bết thành từng lọn, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Những dấu hiệu chứng minh cho một cuộc ẩu đả, chính xác mà nói là dấu hiệu của bạo lực vừa xảy ra mà chính thiếu niên này là nạn nhân.
Hắn bước đi vô định như kẻ mất hồn, người đi đường xung quanh cũng ngại phải dây vào mà tự động tránh ra khi hắn tới gần.
Bốp!
Vô tình va phải một người nào đó trên đường, khiến thiếu niên phải dừng lại bước chân.
"Thứ lỗi..."
Ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một thanh niên cao to đen hôi trông như một gã lưu manh, bằng giọng điệu tựa như vô hồn, hắn nói với tên lưu manh mình vừa đụng vào, rồi sau đó lách qua một bên, dự định tiếp tục bỏ đi. Nhưng bất ngờ, người kia dang tay ra chặn hắn lại.
"Dạ Tử Du?"
Người đó hỏi.
"Là ta..."
"Vậy thì được rồi!"
Trong lúc người thanh niên với tên gọi Dạ Tử Du còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, mặt hắn và nắm tay kẻ kia thân mật giao nhau khiến hắn văng xa vài mét rồi ngã ra đất.
Một vài tên nữa chẳng biết đã đứng ở đó từ bao giờ, xách lấy Dạ Tử Du lên, kéo hắn vào trong một con hẻm.
"Rất tốt! Bọn ta đang tìm ngươi đây!"
.........
Binh! Binh! Bốp! Bốp!
Tiếng đấm đá liên tục không ngớt vang lên trong con hẻm nhỏ. Dưới ánh trăng đêm mới nhú và những vì sao sớm, mơ hồ nhìn thấy một nhóm người đang không ngừng đập đánh vật thể gì đó.
"Được rồi! Nhiêu đây là đủ!"
"Giờ chỉ còn việc ném hắn ra trước cửa Bạch Vân Tông thôi!"
Nói, lưu manh đầu lĩnh nhìn Dạ Tử Du bằng một ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt, khóe miệng giương lên một bộ trêu tức dáng tươi cười.
Lũ đàn em trong nhóm nhìn thấy đại ca của mình như vậy cũng nổi lên hưởng ứng, nhao nhao bắt đầu lăng mạ chửi rủa Dạ Tử Du.
"Chậc chậc! Cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga!"
"Đúng là có phúc mà không có số hưởng, một tên mọi dân như ngươi thì sao có tư cách với tới hào môn thế gia?"
"Hôn phu của tiểu thư Diệp Y Trân? Chỉ bằng ngươi?"
"...."
Tuyệt nhiên, những tiếng chửi rủa của nhóm lưu manh hoàn toàn không đến được đôi tai Dạ Tử Du khi hắn đã quá bơ phờ.
Hắn bị đánh thế này không phải là lần một lần hai, kể từ khi đồng ý mối hôn sự kia, Dạ Tử Du chưa từng có một ngày yên ổn. Đến mức hắn gần như đã quen với việc bị đánh mỗi ngày mất rồi.
"Tại sao chứ? Ta chỉ muốn sống yên ổn thôi mà..."
Dạ Tử Du biết, bản chất của thế giới này, dù là ở kỷ nguyên nào, nó vẫn luôn như thế. Kẻ 'mạnh' mới có quyền lên tiếng, còn kẻ 'yếu' thì mãi chỉ có thể bị đè đầu cưỡi cổ, mặc người khi dễ.
Hắn ta không trách sự bất công của thế giới này, chẳng qua là hắn quá 'yếu' mà thôi...
Mỉa mai về sự yếu đuối của bản thân, suy nghĩ của Dạ Tử Du dần chìm vào bóng tối, như có một thứ gì đó đang bao trùm lên tâm thức của hắn. Trong tâm thức mơ hồ của bản thân, Dạ Tử Du thấy một bóng đen đang cười nhạt nhìn về phía hắn. (Tác: ai ta)
"Ngươi là ai?"
Dạ Tử Du thều thào hỏi, có mấy phần chấn kinh, vì người kia, nhan sắc quá mức kinh diễm.
Chỉ thấy thiếu niên này có mái tóc đỏ yêu dị, hai mắt hồng huyết đẹp như hồng ngọc thiên thai, sóng mũi cao, môi hồng răng bạch sứ, ngũ quan cân xứng như hậu đãi của thiên địa, cả người đều toát ra vẻ khuôn dật tuấn mỹ đi kèm một loại cảm giác yêu dị hấp dẫn thiên địa.
"Cũng đã tới lúc rồi..."
Người kia không trả lời Dạ Tử Du mà nhàn nhạt nói, rồi trong chớp mắt đầu hắn liền cảm thấy đau như búa bổ, như có người đang cố nhét thứ gì đó khổng lồ vào bên trong đầu hắn.
Và sau đó là cơn đau thấu triệt lan tràn toàn thân, hắn cảm thấy linh hồn trong người như đang bị rút ra, chốc chốc lại như hoà hợp với thứ gì đó khổng lồ, kiểu giống như khối cơ thể xác thịt này không còn đủ sức chứa đựng linh hồn khổng lồ vẫn đang bành trướng không hề có dấu hiệu dừng lại kia mà nức toác ra vậy.
............
Bên trong đầu Dạ Tử Du biến hoá dù có bao nhiêu bao lớn thì bên ngoài nhìn vào cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhóm lưu manh thấy Dạ Tử Du bất tỉnh không nghe tiếng chửi rủa của bọn chúng thì cảm thấy nhàm chán, cả nhóm bắt đầu ly khai khỏi 'hiện trường', trước khi đi còn bồi hắn một cú đá và khạc một cục đờm vào. (Tác: kiểu tựa như nước miếng)
Đúng tại lúc này, dị tượng nảy sinh.
Đêm không trung, dưới sự che giấu của bóng tối trong đêm, trên bầu trời kia, hắc ám đang dần nuốt chửng những vì tinh tú, khiến chúng phải phai mờ, ảm đạm.
Cảnh tượng doạ người như vậy làm cho người ta liên tưởng đến, dường như có một cái kinh khủng tồn tại, đang bắt đầu nuốt chửng tinh không vũ trụ.
Sau vài cái hô hấp, Huyết Vũ Đại Lục liền chấn động.
Tất cả người của thế lực và các cường giả lớn nhỏ đều là ngẩng đầu nhìn trời, trợn mắt hốc mồm!
Mấy lão quái vật ngàn năm tuổi đều chui ra khỏi ổ, vội vã ngước nhìn lên phía thiên không, kinh sợ hãi hùng.
"Cái này là cái gì dị tượng? Quỷ dị như vậy?"
"Chẳng lẽ là Ma Thần hàng lâm?"
"Ta thảo, thế này cũng quá kinh khủng đi? Khủng bố như vậy?"
"Không được!! Nhất định phải tra xem kẻ này là ai! Phải diệt trừ từ trong trứng trước."
Tất nhiên, cũng chẳng một ai phát hiện ra, cùng với bóng đêm đang dần lan tỏa kia, cơ thể của thiếu niên bị nhóm lưu manh ẩu đả đến không một nơi toàn vẹn, lúc này đang lặng yên thay đổi, những vết thâm tím biến mất trả về màu da vốn có, mọi vết thương khôi phục.
Răng Rắc!
Âm thanh như thứ gì vừa tan vỡ nhỏ bé vang lên.
"Xem ra quá trình dung hợp linh hồn coi như là hoàn thiện được chín thành rồi."
Thiếu niên chậm rãi đứng lên, ngoại trừ y phục nhơ nhuốc, trên người lại không hề có một vết thương, hắn lẩm bẩm tự nói.
"Ngươi... ngươi..."
Một tên lưu manh phát hiện ra tình cảnh này, liền kinh hãi chỉ vào hắn.
Hành động của tên lưu manh khiến đám còn lại quay người nhìn, cả đám cũng kinh hãi cùng không hiểu nhìn thiếu niên ấy, trong mắt che lấp đầy ngạc nhiên và ẩn ẩn một chút sợ hãi, mới vừa đây thôi, thứ kia còn bị bọn chúng đập thừa sống thiếu chết đến mức hôn mê bất tỉnh, giờ lại đứng lên như không hề có chuyện gì.
Thiếu niên chậm rãi đưa mắt nhìn đám người, ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc, bọn chúng tâm thần kịch chấn. Đây còn là ánh mắt của con người sao?
Một đôi mắt yêu dị màu đỏ huyết như địa ngục tu la, cứ như bên trong là một núi xác biển máu lưu động, con ngươi càng là kinh dị hơn khi nó không tròn như người bình thường mà là kẻ dọc như các loài bò sát như xà tộc, long tộc nhưng lại không giống.
Một tên trong nhóm nhìn có vẻ thư sinh có kiến thức uyên bác liền nhận ra đôi mắt này là đôi mắt gì, sắc mặt hắn nháy mắt liền trắng bệch, hai chân thì run như cày sấy, giọng nói tràn đầy sợ hãi.
"M-Ma Tộc!! Hắn ta là Ma Tộc!!"
"Chạy... Chạy mau..."
Nhóm lưu manh nghe quân sư trong nhóm nói như vậy, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi như thác đổ tuôn ra, bản năng mách bảo chúng, đó là một tồn tại chúng không thể nào đối chọi, rằng muốn sống thì phải chạy đi.
Trước kẻ là một thứ gì đó không phải con người, thậm chí còn đối lập với nó - Ma Tộc, thì những người bình thường như bọn chúng không phải là đối thủ. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, bọn chúng định co giò bỏ chạy...
Nhưng là, vô nghĩa...
Thiếu niên lặng lẽ quay lưng, trong bóng đêm, vài thân ảnh hình người bị hắc ám nuốt chửng, tựa như tan biến vào hư vô.
.........
Gió đêm thổi từng cơn trên Thiên Thanh Thành, những lá cây không trụ vững nổi bị thổi bay khỏi cành, thật mát lạnh.
Thiếu niên dạo bước giữa dòng người, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, đôi mắt hắn lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đôi mắt huyết hồng như địa ngục đến kinh dị kia đã bị che đi bằng một con ngươi lãnh đạm.
Tại thời khắc sau khi thành công dung hợp linh hồn, hắn không quá 'mừng rỡ', cũng không xúc động. Chỉ đơn giản vì hắn không còn bao nhiêu cảm xúc, hoặc là nói, hắn đã vứt bỏ hết thất tình lục dục của bản thân. (Hỷ – mừng trong Thất tình)
Hiện tại hắn đang trầm tư suy ngẫm, trước khi đến đây, hắn đã cố gắng đột phá cảnh giới cuối cùng của Vô Đạo nhưng lại thất bại cùng với bất cẩn dẫn đến linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng khiến cho bản thân chìm vào thiên thu đại mộng.
Hiện tại, hắn đã quên rằng mình đã từng là ai, cho dù có cố gắng hồi tưởng, cũng chỉ là những mảnh vỡ ký ức không trọn vẹn. Muôn người quay lưng, gió tanh mưa máu, thiên đường băng diệt...
Nhưng những ký ức quan trọng, lại không thể nào nhớ ra.
Nhìn vào bên trong cơ thể, linh hồn hắn đầy những vết rách, xung quanh linh hồn lại còn những xiềng xích bao bọc quấn chặt lấy như một loại phong ấn nào đó, hắn vô thức lẩm bẩm.
"Phong Ấn Thuật - Xiềng Xích Linh Hồn..."
Hắn không nhớ nổi đây là loại chú thuật nào, nhưng chỉ trong thoáng chốc thức tỉnh đã phải khiến cho muôn vì tinh tú phai mờ, nói rõ, hắn - đã từng là tồn tại vô cùng kinh khủng.
Có lẽ, ký ức không trọn vẹn vì tổn thương của linh hồn. Nếu chữa trị hoàn hảo, hắn sẽ nhớ ra mình là ai. Còn về Xiềng Xích Linh Hồn, thứ này đang phong ấn phần lớn tu vi của hắn, hắn sẽ tìm cách phá bỏ nó để thuận tiện cho sau này.
Chính vì thế, chữa trị linh hồn và phá bỏ xiềng xích là việc nhất định phải làm, nhưng trước tiên, hắn cần phải giải quyết một vấn đề mà hắn đã hứa, vấn đề này là của tồn tại mang tên Dạ Tử Du.
Dạ Tử Du - nghĩ lại thì trước khi tỉnh giấc khỏi đại mộng thiên thu, hắn cũng khổ thật.
Dạ Tử Du chỉ là một sản phẩm được tạo ra từ hai cái ăn mày ở một khu ổ chuột nào đó, sau khi sinh ra thì bị vứt xó ở một chỗ không người. Cũng may, số phận của hắn coi như không quá mức thảm, hắn được một lão già tốt bụng vô tình đi ngang qua mang về viện mồ côi do chính lão điều hành.
Sau này, trong một lần giúp đỡ một lão già lẩm cẩm, thậm chí có hơi điên, lúc đấy hắn không hề biết lão già đó là gia chủ của Diệp gia, mà lão đã chỉ thẳng mặt hắn trực tiếp đòi gả cháu gái cho hắn. Rồi còn bỏ ra một số vốn lớn hỗ trợ cho viện mồ côi đã nuôi nấng Dạ Tử Du khi nó rơi vào tình trạng bế tắc.
Những tưởng cuộc đời của hắn sẽ thay đổi từ đây, nhưng tiếc là đó chỉ mới là mở đầu cho chuỗi ngày đau đớn.
"Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga" đó là câu nói Dạ Tử Du vẫn thường hay nghe thấy. Như đã nói, đây cũng không phải lần đầu hắn bị đánh thừa sống thiếu chết như vậy.
Nếu không phải viện mồ côi nợ lão già lẩm cẩm kia một ân tình quá lớn, Dạ Tử Du chỉ muốn bỏ quách việc này mà quay về ở chung với mấy đứa nhóc cho rồi. Ít ra cũng sẽ không phải chịu đòn thay cơm nữa.
Nhưng là có ân tất trả, Dạ Tử Du sẽ không làm thế, hắn sẽ hoàn trả món nợ này, ít nhất cũng sẽ hoàn thành di nguyện của lão. Đó là lý do duy nhất níu kéo và động lực để hắn vượt qua những việc này.
Thế nhưng là, tình huống bây giờ lại khác biệt, hiện Dạ Tử Du đã không còn là thiếu niên yếu đuối của ngày xưa nữa, huống hồ hắn cũng không thật sự là chân chính Dạ Tử Du.
"Đừng lo, lời hứa giữa ta với ngươi, ta sẽ không quên."
"Ít ra, sau khi lời hứa của ngươi được hoàn thành, số phận ràng buộc giữa ngươi với ta coi như chấm dứt."
*
Như mọi người đã biết, muội sẽ là người tiếp quản bộ truyện này.
Tác giả vẫn sẽ là DarseiK huynh trong lòng muội.
Cảm ơn @Ngọc_Trúc_Anh tỷ đã donate TLT lần trước nha.
Thân Ái!
Tác Giả: DarseiK
Editor: MegamiNoHajime