Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi (Remake)
Chương 2 : Bản Tâm Thay Đổi (Remake)
Ngày đăng: 00:57 27/06/20
Dạ Tử Du dừng lại bước chân, đầu lông mi nhăn nhăn một chút, hắn đang cố gắng mò mẫm lại những ký ức đã quên của bản thân.
Khi hắn cố gắng nhớ lại lúc, trong đầu vẫn sẽ chỉ hiện lên một chút mảnh vỡ ký ức, cảnh tượng cũng không khác biệt lắm, hoặc là núi thây biển máu, hoặc là vạn tộc quỳ sát, hoặc là một thân ảnh chí cao vô thượng!
Trước khi Dạ Tử Du có thể chạm đến một ít ký ức quan trọng, hồi ức liền sẽ lập tức kết thúc.
Bây giờ ở sâu trong linh hồn hắn, những vết nứt linh hồn và xiềng xích quấn quanh vẫn hiện rõ mồn một, nhìn vào trông cực kỳ ngứa mắt.
Ban đầu, xiềng xích hiện tại là có năm sợi, đợi cho đến khi hắn thức tỉnh thì phát hiện ra một sợi trong số đó đã bị phá bỏ từ bao giờ.
Những xiềng xích này vốn chỉ có công dụng là phong ấn tu vi của nạn nhân trúng phải, không có tác dụng gì khác, không hề liên quan gì đến làm tổn thương linh hồn nên Dạ Tử Du cũng không lo lắng cho linh hồn của mình bị những cái này xiềng xích có tác dụng phụ gì.
"Nhớ lại một chút, hình như có kẻ vừa gọi mình là Ma Tộc thì phải, đúng không nhỉ?"
Ma Tộc - hai từ này vừa thốt ra khỏi miệng liền gợi lên cho hắn một vài ký ức...
Một đứa trẻ thuộc chủng Ma Tộc được sinh ra từ một nơi không có ai là đồng minh, người lương thiện mà chỉ có kẻ thù tràn ngập xung quanh. Một nơi mà các chủng tộc tôn sùng lực lượng, chúng chỉ thực sự chịu khuất phục trước kẻ có thực lực, là một nơi thường xuyên xảy ra tranh đấu không dứt giữa các chủng tộc và kể cả chính đồng loại của mình.
Ma Giới - là tên của nó.
Lắc lắc đầu, Dạ Tử Du tạm thời không để ý đến tình tiết này nữa, còn có một chuyện khiến hắn để tâm hơn. Mới vừa nãy thôi, sau khi hắn kết thúc lời nói của mình, trong lòng liền cảm giác được một điều gì đó khác lạ. (Tác: nhắc nhở một chút đó là lời thoại cuối ở chương 1 của DTD nhé)
Dạ Tử Du biết rõ trong lòng đó là cảm giác gì. Lúc đó, từ tận sâu trong linh hồn của hắn đã thoáng... rung động. Phải, là rung động. Một kẻ như Dạ Tử Du vốn tu luyện một công pháp có tên gọi: "Vô Tâm Hỗn Phách Liệt" với điều kiện là vứt bỏ thất tình lục dục và cảm xúc của bản thân lại thoáng rung động.
Dạ Tử Du biết nguyên nhân vì sao hắn lại trở thành như vậy.
Sau khi dung hợp với linh hồn của một Nhân Tộc như 'Dạ Tử Du' đã khiến cho hắn thừa hưởng những thứ vốn có của một con người.
Dạ Tử Du lúc này so với trước kia đã hoàn toàn khác hẳn, sâu bên trong đôi mắt của hắn bây giờ đã nhiều hơn một tia tình cảm khó có thể phát giác ra được nhưng vẫn thể hiện sự lãnh đạm của bản thân.
Việc dung hợp linh hồn của một con người như 'Dạ Tử Du' cũ đã tác động rất lớn tới hắn hiện tại, việc dung hợp với linh hồn này đã tạo ra một Dạ Tử Du hoàn toàn khác, hắn đã có bản chất của một con người đúng nghĩa.
Nếu bây giờ mà có một ai đó hỏi hắn là Nhân Tộc hay Ma Tộc thì hắn sẽ không chút do dự bảo mình là một cái Nhân Tộc.
Đằng nào thể xác mà hắn có hiện tại là của một cái Nhân Tộc a! Cộng thêm cả bản chất đã thay đổi thì cùng lắm hắn chỉ bị người ngoài coi là một tên nam tử lạnh lùng mà thôi. Không thứ gì có thể chứng minh hắn là Ma Tộc cả, trừ khi hắn tự mình chứng minh...
............
Trong khi Dạ Tử Du đang đứng đó suy nghĩ, ở phía đối diện con đường với hắn cách vài chục trượng đang tiến một đám người.
Chỉ thấy, phía trước cầm đầu đám người là một nam tử khuôn mặt anh tuấn bất phàm, thân mặc hoàng bào, khí chất quanh thân mang theo vẻ của một bậc vương tử khiến cho kẻ ngước nhìn vào có cảm giác muốn quỳ bái. Dưới thân của nam tử là một yêu thú có hình dáng của một con sư tử to cao ba đến bốn mét có hơn, tứ chi lực lưỡng, quanh thân tràn ngập hoả diễm thiêu đốt mọi thứ xung quanh, nóng đến mức khiến đám người hộ vệ đằng sau cũng phải lùi về phía sau một chút.
Hoả Diệm Sư - Một yêu thú cấp 3 đã bị thuần hoá giờ đây đang ngoan ngoãn ngậm lấy dây cương thường dùng cho những con ngựa mặc người ngồi trên thân đang kéo đi kéo lại không ngừng. Bộ dáng giống như súc vật một dạng, không có phong phạm của một yêu thú cấp 3. (Tác: những động vật được thuần hoá hay bán thuần hoá đều được coi là súc vật)
Đám người hộ vệ phía sau của người nam tử này ăn mặc cùng một bộ giáp phục giống nhau y như đúc, phía trên ngực trái giáp còn khắc lên một chữ Tần tràn ngập một loại uy nghiêm khó có thể khinh thường. Đám người này cùng đi chung một bước nhịp, hơi thở đồng đều, hẳn là đã trải qua huấn luyện mới có thể được như ngày nay.
Những người đi đường xung quanh cũng rất biết điều là đoàn người này có thân phận không đơn giản, tự động né tránh ra thành một hàng cho đoàn người tiếp bước, không dám cản trở bước đi của bọn hắn ngoại trừ một người...
Người đi trên đường nhìn thấy một đoàn người đồ sộ như vậy không khỏi thấp giọng nghị luận:
" Ta đi! Đám người này là ai vậy? Đi bộ mà cũng dắt thành một đoàn khoa trương như thế. "
" Suỵt, ngươi có bị mù hay không vậy? Dám mở miệng nói những lời này, đây là ngại sống đủ lâu rồi sao? "
" Bọn họ là ai? Sao ta lại không biết? "
" Vị lão ca này, ngươi là từ núi xuống đây đi. Đến cả Tần Mạc - Bát Hoàng Tử Của Thiên Tần quốc cũng không biết a. "
" Cái gì!! Thôi xong, ta vậy mà lại mở miệng nói một cách ngu ngốc đến vậy. "
" ... "
Đoàn người Tần Mạc không thèm để tâm đến lũ người đang bàn tán nghị luận sôi nổi về mình, phảng phất như một bậc vương tử đang đi tản bộ mà được lũ dân đen bàn tán đến mình. Tần Mạc đối với chuyện này quen thuộc có thừa, trực tiếp liền ngó lơ lũ người xung quanh mà đi thẳng phía trước.
Khoảng cách của Dạ Tử Du và đám người Tần Mạc cũng không còn bao nhiêu trượng nữa...
Ba mét!
Hai mét!
Đến khi cả hai bên chỉ còn cách nhau khoảng hai mét thì Tần Mạc liền kéo dây cương cho dừng Hoả Diệm Sư lại, ánh mắt hờ hững nhìn Dạ Tử Du một cái tức thì liền thu hồi, mày liễu hơi cau tỏ vẻ không vui, cũng không có nói cái gì. Căn bản việc nói chuyện với một tên dân đen ăn mày là một hành động rất vô cùng sỉ nhục đối với hắn.
Hiện giờ bộ dạng của Dạ Tử Du nhìn lem luốc bẩn thỉu, y phục thì rách nát, nhìn trông rất giống mấy tên ăn mày ở khu ổ chuột, trách không được nếu bị người coi thường.
" To gan!! Tên dân đen nhà ngươi là người nào? Dám đứng chặn đường đi của Tần Mạc vương tử. "
Một tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục đi đến bên cạnh Tần Mạc lên tiếng quát tháo, giọng nói âm trầm cùng với bộ mặt hung thần ác sát rất có lực uy hiếp.
Bị tiếng quát của tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục nói cho tỉnh, Dạ Tử Du vẫn biểu hiện như thường, đưa mắt nhìn xem đoàn người Tần Mạc một lượt, thu hết tất cả cảnh vật và con người vào trong mắt, sau đó mới đưa mắt nhìn đến chỗ gã nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục vừa quát hắn một cái rồi dời mắt đi như không thèm để tâm, lời nói không mặn không nhạt nhưng lại khiến cho một đám quần chúng vây xem trò vui khiếp sợ trong lòng:
" Chó nhà ai mà ra đây sủa bậy vậy? Chủ nhân không biết cách xích lại nó hay sao? Quả nhiên đúng là chủ nào tớ nấy. "
Nghe vậy, tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục kia nháy mắt liền tức đến máu huyết sôi trào, gân xanh nổi lên trán, nghiến răng nghiến lợi hận không thể một bàn tay chụp chết tên dân đen láo xược kia. Đây không phải là nói hắn là chó sao? Bất quá đoàn người của Tần Mạc hiện đang ở khu vực được Bạch Vân Tông quản lí đấy. Nếu ra tay giết người ở nơi này thì thật không nể mặt mũi của họ quá. Nhưng nếu chỉ là giết chết một tên dân đen ăn mày thì liệu Bạch Vân Tông sẽ vì đó mà làm khó đến Thiên Tần quốc bọn hắn? Đáp án là không! Cùng lắm chỉ là bị nhắc nhở nhẹ mà thôi, không có gì đáng để bận tâm.
Nghĩ như vậy, tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục kia cười lạnh trong lòng, ánh mắt nhìn Dạ Tử Du như nhìn một con cá đã nằm trên thớt mặc cho người chém người giết.
" Bổn vương thật không hiểu là tên ăn mày như ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám nói mấy lời đó trước mặt bổn vương đây? " Lời này là của Tần Mạc, câu nói của Dạ Tử Du khiến cho hắn phải quay mặt nhìn lại kẻ này mấy lần.
Tần Mạc cũng không có tức giận bởi câu nói của Dạ Tử Du, mà ném về phía hắn ánh mắt như đang nhìn một thằng ngớ ngẩn.
Tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục bên cạnh Tần Mạc thậm chí đã không nhịn được mà cười thành tiếng, cả người run lên bần bật.
" Một tên dân đen làm sao hiểu được Tần triều đáng sợ ra sao, cái thể loại như kẻ này không cần phải tới phiên vương tử nhọc lòng đâu, xin vương tử hãy để cho kẻ hèn này được phép trừng trị tên này. "
Hắn vừa nói vừa bước lên phía trước, nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên môi. Hiển nhiên sớm đã nhịn không được muốn giết chết Dạ Tử Du.
" Được thôi, nếu ngươi đã không chờ được thì cứ ra tay đi. Bổn vương cho phép đấy, nhưng nhớ là đừng giết vội, bổn vương muốn hắn bị tra tấn sống không bằng chết vì tội dám bất kính với bổn vương. "
" Kẻ hèn này đã rõ! Thưa vương tử! Kẻ... "
Tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục còn chưa dứt lời đã phải im bặt mà dừng lại, nụ cười tàn khốc đọng lại trên khóe môi, con ngươi co rụt. Tần Mạc ánh mắt chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, hắn dù sao cũng là một hoàng tử, tinh thần của một bậc hoàng đế tương lai như hắn không cho phép biểu lộ những nét mặt gây mất hình tượng được.
Chỉ trong khoảnh khắc, bằng một cách thức mà bọn họ không thể hiểu được, cái tên ăn mày bẩn thỉu bên kia đã đứng ở ngay trước mặt nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục, gần trong gang tấc.
Bốp!
Một tiếng vang chát chúa, tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục bay ngược ra sau, bỏ qua cả hình thể to lớn của hắn mà ầm ầm hôn xuống dưới đất, lún vào đó hơn nửa người rồi kẹt cứng luôn ở đó, co giật lên vài cái rồi xụi lơ. Do thân dưới của hắn ở phía trên tạo thành hình dáng đầu cắm xuống đất mông ngửa lên trời nên không thể nhìn được tình cảnh hắn bây giờ ra sao, nhưng khẳng định không quá tốt đẹp, bởi vì nắm tay đang vươn ra của Dạ Tử Du đang phủ kín lấy một tầng máu tươi.
Khi hắn cố gắng nhớ lại lúc, trong đầu vẫn sẽ chỉ hiện lên một chút mảnh vỡ ký ức, cảnh tượng cũng không khác biệt lắm, hoặc là núi thây biển máu, hoặc là vạn tộc quỳ sát, hoặc là một thân ảnh chí cao vô thượng!
Trước khi Dạ Tử Du có thể chạm đến một ít ký ức quan trọng, hồi ức liền sẽ lập tức kết thúc.
Bây giờ ở sâu trong linh hồn hắn, những vết nứt linh hồn và xiềng xích quấn quanh vẫn hiện rõ mồn một, nhìn vào trông cực kỳ ngứa mắt.
Ban đầu, xiềng xích hiện tại là có năm sợi, đợi cho đến khi hắn thức tỉnh thì phát hiện ra một sợi trong số đó đã bị phá bỏ từ bao giờ.
Những xiềng xích này vốn chỉ có công dụng là phong ấn tu vi của nạn nhân trúng phải, không có tác dụng gì khác, không hề liên quan gì đến làm tổn thương linh hồn nên Dạ Tử Du cũng không lo lắng cho linh hồn của mình bị những cái này xiềng xích có tác dụng phụ gì.
"Nhớ lại một chút, hình như có kẻ vừa gọi mình là Ma Tộc thì phải, đúng không nhỉ?"
Ma Tộc - hai từ này vừa thốt ra khỏi miệng liền gợi lên cho hắn một vài ký ức...
Một đứa trẻ thuộc chủng Ma Tộc được sinh ra từ một nơi không có ai là đồng minh, người lương thiện mà chỉ có kẻ thù tràn ngập xung quanh. Một nơi mà các chủng tộc tôn sùng lực lượng, chúng chỉ thực sự chịu khuất phục trước kẻ có thực lực, là một nơi thường xuyên xảy ra tranh đấu không dứt giữa các chủng tộc và kể cả chính đồng loại của mình.
Ma Giới - là tên của nó.
Lắc lắc đầu, Dạ Tử Du tạm thời không để ý đến tình tiết này nữa, còn có một chuyện khiến hắn để tâm hơn. Mới vừa nãy thôi, sau khi hắn kết thúc lời nói của mình, trong lòng liền cảm giác được một điều gì đó khác lạ. (Tác: nhắc nhở một chút đó là lời thoại cuối ở chương 1 của DTD nhé)
Dạ Tử Du biết rõ trong lòng đó là cảm giác gì. Lúc đó, từ tận sâu trong linh hồn của hắn đã thoáng... rung động. Phải, là rung động. Một kẻ như Dạ Tử Du vốn tu luyện một công pháp có tên gọi: "Vô Tâm Hỗn Phách Liệt" với điều kiện là vứt bỏ thất tình lục dục và cảm xúc của bản thân lại thoáng rung động.
Dạ Tử Du biết nguyên nhân vì sao hắn lại trở thành như vậy.
Sau khi dung hợp với linh hồn của một Nhân Tộc như 'Dạ Tử Du' đã khiến cho hắn thừa hưởng những thứ vốn có của một con người.
Dạ Tử Du lúc này so với trước kia đã hoàn toàn khác hẳn, sâu bên trong đôi mắt của hắn bây giờ đã nhiều hơn một tia tình cảm khó có thể phát giác ra được nhưng vẫn thể hiện sự lãnh đạm của bản thân.
Việc dung hợp linh hồn của một con người như 'Dạ Tử Du' cũ đã tác động rất lớn tới hắn hiện tại, việc dung hợp với linh hồn này đã tạo ra một Dạ Tử Du hoàn toàn khác, hắn đã có bản chất của một con người đúng nghĩa.
Nếu bây giờ mà có một ai đó hỏi hắn là Nhân Tộc hay Ma Tộc thì hắn sẽ không chút do dự bảo mình là một cái Nhân Tộc.
Đằng nào thể xác mà hắn có hiện tại là của một cái Nhân Tộc a! Cộng thêm cả bản chất đã thay đổi thì cùng lắm hắn chỉ bị người ngoài coi là một tên nam tử lạnh lùng mà thôi. Không thứ gì có thể chứng minh hắn là Ma Tộc cả, trừ khi hắn tự mình chứng minh...
............
Trong khi Dạ Tử Du đang đứng đó suy nghĩ, ở phía đối diện con đường với hắn cách vài chục trượng đang tiến một đám người.
Chỉ thấy, phía trước cầm đầu đám người là một nam tử khuôn mặt anh tuấn bất phàm, thân mặc hoàng bào, khí chất quanh thân mang theo vẻ của một bậc vương tử khiến cho kẻ ngước nhìn vào có cảm giác muốn quỳ bái. Dưới thân của nam tử là một yêu thú có hình dáng của một con sư tử to cao ba đến bốn mét có hơn, tứ chi lực lưỡng, quanh thân tràn ngập hoả diễm thiêu đốt mọi thứ xung quanh, nóng đến mức khiến đám người hộ vệ đằng sau cũng phải lùi về phía sau một chút.
Hoả Diệm Sư - Một yêu thú cấp 3 đã bị thuần hoá giờ đây đang ngoan ngoãn ngậm lấy dây cương thường dùng cho những con ngựa mặc người ngồi trên thân đang kéo đi kéo lại không ngừng. Bộ dáng giống như súc vật một dạng, không có phong phạm của một yêu thú cấp 3. (Tác: những động vật được thuần hoá hay bán thuần hoá đều được coi là súc vật)
Đám người hộ vệ phía sau của người nam tử này ăn mặc cùng một bộ giáp phục giống nhau y như đúc, phía trên ngực trái giáp còn khắc lên một chữ Tần tràn ngập một loại uy nghiêm khó có thể khinh thường. Đám người này cùng đi chung một bước nhịp, hơi thở đồng đều, hẳn là đã trải qua huấn luyện mới có thể được như ngày nay.
Những người đi đường xung quanh cũng rất biết điều là đoàn người này có thân phận không đơn giản, tự động né tránh ra thành một hàng cho đoàn người tiếp bước, không dám cản trở bước đi của bọn hắn ngoại trừ một người...
Người đi trên đường nhìn thấy một đoàn người đồ sộ như vậy không khỏi thấp giọng nghị luận:
" Ta đi! Đám người này là ai vậy? Đi bộ mà cũng dắt thành một đoàn khoa trương như thế. "
" Suỵt, ngươi có bị mù hay không vậy? Dám mở miệng nói những lời này, đây là ngại sống đủ lâu rồi sao? "
" Bọn họ là ai? Sao ta lại không biết? "
" Vị lão ca này, ngươi là từ núi xuống đây đi. Đến cả Tần Mạc - Bát Hoàng Tử Của Thiên Tần quốc cũng không biết a. "
" Cái gì!! Thôi xong, ta vậy mà lại mở miệng nói một cách ngu ngốc đến vậy. "
" ... "
Đoàn người Tần Mạc không thèm để tâm đến lũ người đang bàn tán nghị luận sôi nổi về mình, phảng phất như một bậc vương tử đang đi tản bộ mà được lũ dân đen bàn tán đến mình. Tần Mạc đối với chuyện này quen thuộc có thừa, trực tiếp liền ngó lơ lũ người xung quanh mà đi thẳng phía trước.
Khoảng cách của Dạ Tử Du và đám người Tần Mạc cũng không còn bao nhiêu trượng nữa...
Ba mét!
Hai mét!
Đến khi cả hai bên chỉ còn cách nhau khoảng hai mét thì Tần Mạc liền kéo dây cương cho dừng Hoả Diệm Sư lại, ánh mắt hờ hững nhìn Dạ Tử Du một cái tức thì liền thu hồi, mày liễu hơi cau tỏ vẻ không vui, cũng không có nói cái gì. Căn bản việc nói chuyện với một tên dân đen ăn mày là một hành động rất vô cùng sỉ nhục đối với hắn.
Hiện giờ bộ dạng của Dạ Tử Du nhìn lem luốc bẩn thỉu, y phục thì rách nát, nhìn trông rất giống mấy tên ăn mày ở khu ổ chuột, trách không được nếu bị người coi thường.
" To gan!! Tên dân đen nhà ngươi là người nào? Dám đứng chặn đường đi của Tần Mạc vương tử. "
Một tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục đi đến bên cạnh Tần Mạc lên tiếng quát tháo, giọng nói âm trầm cùng với bộ mặt hung thần ác sát rất có lực uy hiếp.
Bị tiếng quát của tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục nói cho tỉnh, Dạ Tử Du vẫn biểu hiện như thường, đưa mắt nhìn xem đoàn người Tần Mạc một lượt, thu hết tất cả cảnh vật và con người vào trong mắt, sau đó mới đưa mắt nhìn đến chỗ gã nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục vừa quát hắn một cái rồi dời mắt đi như không thèm để tâm, lời nói không mặn không nhạt nhưng lại khiến cho một đám quần chúng vây xem trò vui khiếp sợ trong lòng:
" Chó nhà ai mà ra đây sủa bậy vậy? Chủ nhân không biết cách xích lại nó hay sao? Quả nhiên đúng là chủ nào tớ nấy. "
Nghe vậy, tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục kia nháy mắt liền tức đến máu huyết sôi trào, gân xanh nổi lên trán, nghiến răng nghiến lợi hận không thể một bàn tay chụp chết tên dân đen láo xược kia. Đây không phải là nói hắn là chó sao? Bất quá đoàn người của Tần Mạc hiện đang ở khu vực được Bạch Vân Tông quản lí đấy. Nếu ra tay giết người ở nơi này thì thật không nể mặt mũi của họ quá. Nhưng nếu chỉ là giết chết một tên dân đen ăn mày thì liệu Bạch Vân Tông sẽ vì đó mà làm khó đến Thiên Tần quốc bọn hắn? Đáp án là không! Cùng lắm chỉ là bị nhắc nhở nhẹ mà thôi, không có gì đáng để bận tâm.
Nghĩ như vậy, tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục kia cười lạnh trong lòng, ánh mắt nhìn Dạ Tử Du như nhìn một con cá đã nằm trên thớt mặc cho người chém người giết.
" Bổn vương thật không hiểu là tên ăn mày như ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám nói mấy lời đó trước mặt bổn vương đây? " Lời này là của Tần Mạc, câu nói của Dạ Tử Du khiến cho hắn phải quay mặt nhìn lại kẻ này mấy lần.
Tần Mạc cũng không có tức giận bởi câu nói của Dạ Tử Du, mà ném về phía hắn ánh mắt như đang nhìn một thằng ngớ ngẩn.
Tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục bên cạnh Tần Mạc thậm chí đã không nhịn được mà cười thành tiếng, cả người run lên bần bật.
" Một tên dân đen làm sao hiểu được Tần triều đáng sợ ra sao, cái thể loại như kẻ này không cần phải tới phiên vương tử nhọc lòng đâu, xin vương tử hãy để cho kẻ hèn này được phép trừng trị tên này. "
Hắn vừa nói vừa bước lên phía trước, nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên môi. Hiển nhiên sớm đã nhịn không được muốn giết chết Dạ Tử Du.
" Được thôi, nếu ngươi đã không chờ được thì cứ ra tay đi. Bổn vương cho phép đấy, nhưng nhớ là đừng giết vội, bổn vương muốn hắn bị tra tấn sống không bằng chết vì tội dám bất kính với bổn vương. "
" Kẻ hèn này đã rõ! Thưa vương tử! Kẻ... "
Tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục còn chưa dứt lời đã phải im bặt mà dừng lại, nụ cười tàn khốc đọng lại trên khóe môi, con ngươi co rụt. Tần Mạc ánh mắt chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, hắn dù sao cũng là một hoàng tử, tinh thần của một bậc hoàng đế tương lai như hắn không cho phép biểu lộ những nét mặt gây mất hình tượng được.
Chỉ trong khoảnh khắc, bằng một cách thức mà bọn họ không thể hiểu được, cái tên ăn mày bẩn thỉu bên kia đã đứng ở ngay trước mặt nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục, gần trong gang tấc.
Bốp!
Một tiếng vang chát chúa, tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục bay ngược ra sau, bỏ qua cả hình thể to lớn của hắn mà ầm ầm hôn xuống dưới đất, lún vào đó hơn nửa người rồi kẹt cứng luôn ở đó, co giật lên vài cái rồi xụi lơ. Do thân dưới của hắn ở phía trên tạo thành hình dáng đầu cắm xuống đất mông ngửa lên trời nên không thể nhìn được tình cảnh hắn bây giờ ra sao, nhưng khẳng định không quá tốt đẹp, bởi vì nắm tay đang vươn ra của Dạ Tử Du đang phủ kín lấy một tầng máu tươi.