Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi (Remake)
Chương 3 : Chà đạp (18+)
Ngày đăng: 00:57 27/06/20
Toàn trường bắt đầu trở nên câm lặng trước một màn này. Cảnh tượng một tên ăn mày rách rưới đấm bay tên nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục như cái rẻ rách thật sâu khắc thẳng vào trong tâm trí của đám người.
Tĩnh...
Tĩnh lặng như chết...
Dạ Tử Du vẩy vẩy những giọt máu tươi vẫn còn đang thấm ướt trên nắm tay của mình, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía thân thể của nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục đang 'nằm' trên đất không một chút dấu hiệu là sẽ cử động, giọng điệu bình thản mà đạm bạc:
" Một con chó mà dám sủa nhiều trước mặt ta như vậy? Nên đánh để răn đe. "
Tần Mạc từ trong kinh ngạc mà đến tận lúc này mới kịp phản ứng, hắn điều khiển Hoả Diệm Sư lấy tốc độ nhanh nhất mà mắt thường không thể nhìn thấy lùi vội ra phía sau, muốn giữ khoảng cách với Dạ Tử Du, ánh mắt nhìn Dạ Tử Du có thêm vài phần kiêng kị, tên ăn mày này làm sao có thể...
Toàn trường bọn người bây giờ mới phản ứng lại được, đám nhân vật quần chúng nhao nhao chỉ trỏ bàn tán:
" Ta đi! Tên ăn mày kia đánh người của Tần triều trước mặt Tần Mạc vương tử rồi. Đây là muốn tìm chết? "
" Sự việc rành rành trước mặt ngươi rồi còn gì? Đây không phải chính là muốn chết sao? "
" Đây là ngại mình sống đủ lâu rồi a. "
" Xong! Tên ăn mày kia nhất định phải chết không nghi ngờ. "
" ... "
Mặc kệ những lời bàn tán chỉ trỏ của đám người, ánh mắt Dạ Tử Du bắt đầu nhìn về phía của Tần Mạc khiến trong lòng gã giật thót một cái, ánh mắt của tên ăn mày này làm sao lại bình thản như vậy? Hắn không sợ thế lực phía sau lưng gã sao?
Hít một hơi thật sâu để chấn định lại tinh thần, lòng tự tin của Tần Mạc cũng trở lại được phần nào để che đi sự thất thố trong lòng, hắn cũng không có nửa điểm sợ hãi rằng Dạ Tử Du sẽ dám động chạm gì đến một cọng lông của gã, giọng nói tràn đầy sự kiêu ngạo và uy hiếp không hề che dấu:
" Đánh chó phải ngó mặt chủ! Đã ngươi dám ở trước mặt động thủ đến người của Bát Hoàng Tử Của Thiên Tần quốc là bổn vương đây thì tội trạng không thể dung thứ được. Bổn vương cho ngươi hai lựa chọn:
Thứ nhất: Tự mình phế hết tu vi và cắt đứt một cánh tay vừa mới đánh người của bổn vương thì sẽ được bổn vương tha cho ngươi tội chết.
Thứ hai: Cúi dập đầu xuống xin lỗi và về dưới trướng thề sống chết luôn luôn nghe theo lời của bổn vương thì sẽ được bổn vương tha cho ngươi tội chết, thậm chí ngày sau còn được bồi dưỡng tử tế.
Bổn vương là một người rất quý trọng nhân tài và giàu lòng vị tha nên ngươi dù có chọn lựa chọn nào thì sẽ không chết đâu, cứ việc suy nghĩ. "
Đám nhân vật quần chúng nghe thấy lời mời chào của Tần Mạc không khỏi khinh bỉ thầm mắng 'Ta nhổ vào' trong lòng. Không ai là không biết những ác danh của Tần Mạc hết a, còn giả trang cái gì vị tha chứ. Nhưng cũng không có một ai dám biểu hiện gì ở ngoài mặt cả, chẳng ai muốn đi trêu chọc phải Bát Hoàng Tử Của Thiên Tần quốc a.
Dạ Tử Du không đáp lại Tần Mạc mà là hành động thay cho câu trả lời.
Ngay khi Tần Mạc còn đang đắc ý nghĩ rằng Dạ Tự Du sợ hãi thân thế của gã mà chịu thần phục thì một nắm tay xuất hiện ngay tầm mắt của gã.
Bốp!
Máu đỏ văng tung tóe, răng hàm rơi rụng, má phải sưng vù lên, thân người Tần Mạc bay ngược ra ngoài khỏi lưng của Hoả Diệm Sư, một đấm này so với một đấm nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục khi nãy hứng chịu lấy chỉ có mạnh hơn chứ không yếu, bởi vì Tần Mạc bây giờ không chỉ bay càng xa hơn mà còn đục xuyên thủng bức tường căn nhà của một người dân nào đó rồi còn mạnh mẽ lăn vài chục vòng, văng xa mấy gần trăm mét trên đất mới có thể dừng lại. Cả đám người hộ vệ của gã lúc này cũng phản ứng chậm một nhịp dù cho sự việc này đã xảy ra một lần, đám người hộ vệ hớt ha hớt hải chạy tới đỡ lấy gã và thủ hộ phía sau lưng, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm lấy thân ảnh rách rưới đang từng bước tiến lại gần.
Chật vật ngồi dậy, khóe miệng nhuốm máu, thân hình run rẩy, nhưng tất cả những thứ này đều bị Tần Mạc xem nhẹ.
Gã nhìn chằm chặp vào bóng người đang theo lỗ thủng lớn trên tường bước ra giữa làn khói bụi mịt mù, cảm xúc chập chùng lên xuống, duy chỉ có mỗi chấn kinh cùng phẫn nộ là biểu thị rõ ràng nhất, run giọng hỏi:
" Đây là câu trả lời của ngươi? "
Dạ Tử Du cách Tần Mạc khoảng chừng mười mét là dừng lại bước chân, hắn phất tay xua đi bụi mù, không trả lời mà thản nhiên hỏi:
" Bộ ngươi ngu ngốc lắm hay sao mà hỏi một câu khi sự việc đã rành rành ra trước mắt thế này? "
" Ngươi, ngươi... "
Tần Mạc chỉ tay vào Dạ Tử Du, tức giận nói lắp bắp không thành lời, đây là lần đầu tiên có kẻ dám vũ nhục gã là ngu ngốc như vậy. Ở trong hoàng cung, gã chính là kẻ được các đại thần xưng tụng là người có trí thông minh ngang ngửa với Nhị Hoàng Tử Của Thiên Tần quốc - Tần Khải. Mà giờ đây, gã lại bị một tên dân đen ăn mặc rách rưới như thằng ăn xin mắng là ngu ngốc, đây không phải bảo gã
Tĩnh...
Tĩnh lặng như chết...
Dạ Tử Du vẩy vẩy những giọt máu tươi vẫn còn đang thấm ướt trên nắm tay của mình, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía thân thể của nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục đang 'nằm' trên đất không một chút dấu hiệu là sẽ cử động, giọng điệu bình thản mà đạm bạc:
" Một con chó mà dám sủa nhiều trước mặt ta như vậy? Nên đánh để răn đe. "
Tần Mạc từ trong kinh ngạc mà đến tận lúc này mới kịp phản ứng, hắn điều khiển Hoả Diệm Sư lấy tốc độ nhanh nhất mà mắt thường không thể nhìn thấy lùi vội ra phía sau, muốn giữ khoảng cách với Dạ Tử Du, ánh mắt nhìn Dạ Tử Du có thêm vài phần kiêng kị, tên ăn mày này làm sao có thể...
Toàn trường bọn người bây giờ mới phản ứng lại được, đám nhân vật quần chúng nhao nhao chỉ trỏ bàn tán:
" Ta đi! Tên ăn mày kia đánh người của Tần triều trước mặt Tần Mạc vương tử rồi. Đây là muốn tìm chết? "
" Sự việc rành rành trước mặt ngươi rồi còn gì? Đây không phải chính là muốn chết sao? "
" Đây là ngại mình sống đủ lâu rồi a. "
" Xong! Tên ăn mày kia nhất định phải chết không nghi ngờ. "
" ... "
Mặc kệ những lời bàn tán chỉ trỏ của đám người, ánh mắt Dạ Tử Du bắt đầu nhìn về phía của Tần Mạc khiến trong lòng gã giật thót một cái, ánh mắt của tên ăn mày này làm sao lại bình thản như vậy? Hắn không sợ thế lực phía sau lưng gã sao?
Hít một hơi thật sâu để chấn định lại tinh thần, lòng tự tin của Tần Mạc cũng trở lại được phần nào để che đi sự thất thố trong lòng, hắn cũng không có nửa điểm sợ hãi rằng Dạ Tử Du sẽ dám động chạm gì đến một cọng lông của gã, giọng nói tràn đầy sự kiêu ngạo và uy hiếp không hề che dấu:
" Đánh chó phải ngó mặt chủ! Đã ngươi dám ở trước mặt động thủ đến người của Bát Hoàng Tử Của Thiên Tần quốc là bổn vương đây thì tội trạng không thể dung thứ được. Bổn vương cho ngươi hai lựa chọn:
Thứ nhất: Tự mình phế hết tu vi và cắt đứt một cánh tay vừa mới đánh người của bổn vương thì sẽ được bổn vương tha cho ngươi tội chết.
Thứ hai: Cúi dập đầu xuống xin lỗi và về dưới trướng thề sống chết luôn luôn nghe theo lời của bổn vương thì sẽ được bổn vương tha cho ngươi tội chết, thậm chí ngày sau còn được bồi dưỡng tử tế.
Bổn vương là một người rất quý trọng nhân tài và giàu lòng vị tha nên ngươi dù có chọn lựa chọn nào thì sẽ không chết đâu, cứ việc suy nghĩ. "
Đám nhân vật quần chúng nghe thấy lời mời chào của Tần Mạc không khỏi khinh bỉ thầm mắng 'Ta nhổ vào' trong lòng. Không ai là không biết những ác danh của Tần Mạc hết a, còn giả trang cái gì vị tha chứ. Nhưng cũng không có một ai dám biểu hiện gì ở ngoài mặt cả, chẳng ai muốn đi trêu chọc phải Bát Hoàng Tử Của Thiên Tần quốc a.
Dạ Tử Du không đáp lại Tần Mạc mà là hành động thay cho câu trả lời.
Ngay khi Tần Mạc còn đang đắc ý nghĩ rằng Dạ Tự Du sợ hãi thân thế của gã mà chịu thần phục thì một nắm tay xuất hiện ngay tầm mắt của gã.
Bốp!
Máu đỏ văng tung tóe, răng hàm rơi rụng, má phải sưng vù lên, thân người Tần Mạc bay ngược ra ngoài khỏi lưng của Hoả Diệm Sư, một đấm này so với một đấm nam tử hộ vệ tráng kiện mặc giáp phục khi nãy hứng chịu lấy chỉ có mạnh hơn chứ không yếu, bởi vì Tần Mạc bây giờ không chỉ bay càng xa hơn mà còn đục xuyên thủng bức tường căn nhà của một người dân nào đó rồi còn mạnh mẽ lăn vài chục vòng, văng xa mấy gần trăm mét trên đất mới có thể dừng lại. Cả đám người hộ vệ của gã lúc này cũng phản ứng chậm một nhịp dù cho sự việc này đã xảy ra một lần, đám người hộ vệ hớt ha hớt hải chạy tới đỡ lấy gã và thủ hộ phía sau lưng, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm lấy thân ảnh rách rưới đang từng bước tiến lại gần.
Chật vật ngồi dậy, khóe miệng nhuốm máu, thân hình run rẩy, nhưng tất cả những thứ này đều bị Tần Mạc xem nhẹ.
Gã nhìn chằm chặp vào bóng người đang theo lỗ thủng lớn trên tường bước ra giữa làn khói bụi mịt mù, cảm xúc chập chùng lên xuống, duy chỉ có mỗi chấn kinh cùng phẫn nộ là biểu thị rõ ràng nhất, run giọng hỏi:
" Đây là câu trả lời của ngươi? "
Dạ Tử Du cách Tần Mạc khoảng chừng mười mét là dừng lại bước chân, hắn phất tay xua đi bụi mù, không trả lời mà thản nhiên hỏi:
" Bộ ngươi ngu ngốc lắm hay sao mà hỏi một câu khi sự việc đã rành rành ra trước mắt thế này? "
" Ngươi, ngươi... "
Tần Mạc chỉ tay vào Dạ Tử Du, tức giận nói lắp bắp không thành lời, đây là lần đầu tiên có kẻ dám vũ nhục gã là ngu ngốc như vậy. Ở trong hoàng cung, gã chính là kẻ được các đại thần xưng tụng là người có trí thông minh ngang ngửa với Nhị Hoàng Tử Của Thiên Tần quốc - Tần Khải. Mà giờ đây, gã lại bị một tên dân đen ăn mặc rách rưới như thằng ăn xin mắng là ngu ngốc, đây không phải bảo gã