Mặc Ái

Chương 33 : Vui vẻ chịu đựng

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Lần trước Thiên Tuyệt cung ở cửa Thần mộ hỏa thiêu đại quân Nam Trạch, làm cho chủ lực Nam Trạch bị thương nặng. Sau đó còn tung tin ra bên ngoài, khiến Nam Trạch ngoại ưu nội loạn, phải mệt mỏi tìm cách ứng phó.



Điều đó đã trở thành một tiếng trống làm hăng hái tinh thần hai nước còn lại, trực tiếp đem quân tiến đánh Nam Trạch. Hiện tại vương đô Nam Trạch đã bị bao vây, thắng lợi đang ở trước mắt, không ngờ Thanh Lam và Tần Xuyên cư nhiên lại cấu kết với nhau chuẩn bị đối phó Thiên Tuyệt cung.



Mặc Thanh chỉ khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài, thế nhưng toàn thân lại phát ra khí thế kinh người, làm cho mấy vị đường chủ ngồi phía dưới không dám nhìn thẳng, hắn nhíu mày, tâm tình vô cùng khó chịu.



Người khác cho rằng hắn đang tức giận việc Thanh Lam và Tần Xuyên có ý xâm chiếm, chỉ có Thần Mộc cúi đầu mà cười. Cung chủ vừa rồi bị cắt đứt chuyện tốt, hiện tại chính là đang bất mãn, người nào chọc tới hắn chính là muốn tìm chết.



Mọi người liếc nhìn nhau, nhưng không ai dám tiến lên bẩm báo. Sắc mặt Mặc Thanh đen kịt, mấy vị đường chủ cũng không dám tự tìm đường chết.



Mặc Thanh càng ngày càng khó chịu, Viêm nhi vẫn đang chờ hắn a, những lão gia hỏa này còn không mau đem những chuyện phiền toán ra giải quyết, hắn không muốn tốn nhiều thời gian ở đây. Nhìn bọn họ nói cũng không dám nói, liếc mắt nhìn Thần Mộc một cái, ý bảo y mau nói.



Thần Mộc cứng người một cái, đảo đi đảo lại, người chịu bi kịch vẫn là y a!



Cười khổ một tiếng, đi lên trước: “Theo mật báo. Thanh Lam và Tần Xuyên đều tự triệu tập mười vạn đại quân, lấy cớ là thao luyện, sự thật là chuẩn bị tiêu diệt Thiên Tuyệt cung”.



“Hai mươi vạn?” Mặc Thanh nhíu mày, Thanh Lam và Tần Xuyên lần này thật sự là hạ quyết tâm a.



Thần Mộc gật đầu, bọn họ mang hai mươi vạn đại quân, hầu như đều là đội quân tinh nhuệ nhất của hai nước, cứ như vậy uy hiếp Thiên Tuyệt cung, tuy rằng nơi này có vị trí hiểm yếu, cũng không thể chịu được luân phiên vây công thế này.



Mặc Thanh tựa hồ không xem trọng chút nào: “Xuất động đội quân tinh nhuệ? Vậy phòng thủ ở hậu phương chẳng phải trống rỗng, thay vì bị động tiếp chiêu, không bằng chúng ta chủ động tấn công a”.



Tám vị đường chủ đều sửng sốt, sau đó hiểu ra: “Ý của cung chủ chính là, chúng ta cũng lật bài tẩy luôn sao?”



Thanh Lam và Tần Xuyên không chút kiêng kỵ công kích, chẳng qua là muốn xác định thực lực của Thiên Tuyệt cung mà thôi, hiện tại chủ yếu là bao vây vương đô Nam Trạch, trong lúc nhất thời không thể trở về, hơn nữa lại bị quân Nam Trạch cầm chân, không thể phân tâm.
Mặc Viêm đang ngủ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, nhịn không được giãy giụa thân thể, tiểu huyệt khả ái cứ như vậy vừa đúng ma sát ngay tại dương v*t to lớn đứng thẳng của Mặc Thanh, làm Mặc Thanh rên nhẹ một tiếng.



Rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, đem hông của y nâng lên, nhắm ngay cự vật cứng rắn của mình, sau đó thân thể đâm về phía trước, tiểu huyệt ẩm ướt liền nuốt trọn dương v*t thô to. Cái loại khoái cảm tràn đầy khiến Mặc Thanh không khỏi nhắm mắt hưởng thụ, ngay cả Mặc Viêm đang ngủ cũng nhẹ nhàng hừ một tiếng, tựa hồ cũng cảm nhận được cảm giác tốt đẹp này.



Thế nhưng kế tiếp sẽ không đơn giản như vậy, nếu không muốn đánh thức Mặc Viêm quả thực không dễ chút nào. Bất quá Mặc Thanh dường như cũng có ý định đánh thức Mặc Viêm, hắn kéo chặt vòng eo tinh tế của y, dùng sức đong đưa thắt lưng của mình, một chút lại một chút, mỗi một lần đều không hề lưu tình, mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất.



Mặc Viêm bị đâm mạnh vào, toàn thân đều lay động, cuối cũng nhịn không được mở mắt ra, con ngươi mông lung còn chút ngái ngủ, nhìn thấy nét mặt Mặc Thanh mang theo nụ cười xấu xa, dưới thân không ngừng truyền tới từng đợt khoái cảm, y lập tức hiểu được tình huống hiện tại!



“Mặc Thanh…cái này…hỗn đãn! A…” Mặc Viêm há miệng muốn mắng hắn, nhưng hắn lại ở trong người y cuồng dã chạy nước rút, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể nói được, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn.



Mặc Thanh tiến tới hôn y, thanh âm dụ dỗ nói: “Viêm nhi, ngươi quá ngon miệng, ta không nhịn được a…”



Đây rõ ràng là mượn cớ! Mặc Viêm còn chưa hết giận, nhưng lại vô pháp phản bác, Mặc Thanh biết rõ mỗi một điểm nhạy cảm trên thân thể y, tay hắn nắm lấy phân thân non nớt của y trên dưới không ngừng trêu chọc, hơn nữa mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể y, vật cứng rắn nóng như lửa của hắn khiến y nhịn không được run rẩy.



“Viêm nhi, phụ thân yêu ngươi” Mặc Thanh ở bên tai y một lần lại một lần bày tỏ tình yêu của mình.



Còn có thể làm sao a? Chỉ cần nghe được câu này, Mặc Viêm cảm giác cả người mình như nhũn ra, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, mà chính mình không phải cũng đang vui vẻ chịu đựng sao.



Cuối cùng, y vẫn vươn tay bám lấy vai Mặc Thanh, sau đó cúi đầu rên rỉ một tiếng: “Thanh, ta còn muốn…”



Rất thích gọi Mặc Thanh, rất thích được hắn yêu như vậy, rất thích nhìn hắn vì mình mà có bộ dạng mất khống chế, Mặc Viêm hoàn toàn thả lỏng tinh thần và thể xác, không hề che giấu khát vọng đối với Mặc Thanh.



Mặc Thanh hơi sửng sốt, động tác dưới thân càng thêm càn rỡ, hắn muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất tới cho bảo bối trong lòng.