Mặc Ái
Chương 35 : Cùng ngươi ẩn cư
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Thần Mộc và Kiêu Tử Dật đã đến Thanh Lam, kỳ quái chính là bọn họ không hề mang theo thiên quân vạn mã, chỉ mỗi người một ngựa đi trước một bước, hơn nữa còn rất quy quy củ củ thông qua trạm kiểm soát a.
Không phải muốn vây công Thanh Lam sao? Có thể nói hiện tại là thời cơ tốt nhất để làm suy giảm thực lực của Thanh Lam nha.
Vậy mà Thần Mộc và Kiêu Tử Dật lại rất bình tĩnh, tựa hồ đã nắm chắc mọi thứ trong tay, hai người thông qua trạm kiểm soát, sau đó nghỉ qua đêm tại một thành nhỏ sát biên cảnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, liền mang theo lương khô và nước một đường phi nhanh như gió, lúc này mới cảm thấy có không khí vội vã, thế nhưng hai người lại không đi tới đế đô mà lại hướng về phía quân doanh của Thanh Lam, lúc bọn họ đến nơi thì đã có một người mang dáng vẻ tướng quân đứng chờ ở đó từ sớm.
———
Mặc Viêm hai ngày nay giống như tập mãi thành quen, mỗi ngày đều bị Mặc Thanh hạn chế tự do, hơn nữa còn bị hắn quấn quít cầu hoan, tuy rằng thỉnh thoảng cảm thấy hắn dính người quá mức, nhưng chung quy vẫn là hài lòng và thỏa mãn.
Tuy ngoài miệng nói không thích nhưng trong lòng lại rất mong đợi, không biết có phải những người khi yêu đều như vậy hay không, luôn luôn khẩu thị tâm phi, không muốn thừa nhận suy nghĩ chân thật của mình.
Mỗi khi không thấy bóng dáng Mặc Thanh, Mặc Viêm liền phiền não. Chỉ có một người ăn, Mặc Viêm cầm chén cơm mà ngẩn người, tuy rằng mỗi khi đến bữa ăn Mặc Thanh luôn thích động thủ động cước nhưng lúc đó lại phi thường ngọt ngào, hơn nữa hắn luôn muốn làm cho y ăn nhiều thêm một chút, rất sợ y bị đói bụng.
Hiện tại nhìn một bàn cơm lớn đầy món ăn ngon y chỉ cảm thấy vô vị. Thì ra món ăn có ngon hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc muốn ăn hay không, mà là do thiếu đi người ngồi bồi bên cạnh.
Thật ra điều làm y cảm thấy khó chịu và tịch mịch nhất không phải điều này, điều khổ sở nhất chính là sau khi tắm rửa và lên giường nghỉ ngơi, bình thường luôn có một người rất bá đạo đem y ôm chặt vào trong ngực, thậm chí ngay cả trong giấc ngủ cũng lưu luyến không muốn buông y ra lấy một lần, thế nhưng hiện tại thì sao? Một mình y vắng vẻ ảm đạm nằm trên giường, cảm giác lạnh lẽo khiến y không thể ngủ được.
“Mặc Viêm, ngày đó ngươi nhảy xuống vực, ta nghĩ ngươi thật sự đã chết, ta…” Vẻ mặt của hắn thoáng cái trở nên cực kỳ bi thương.
Mặc Viêm không nói gì chỉ nhàn nhạt nhìn hắn.
“Ta chỉ muốn cứ như vậy mà đi theo ngươi, nhưng bọn họ nói chỉ cần có Mặc Thanh, ngươi chắc chắn không chết được”.
Hắn vừa nói vừa từ từ tiếp cận Mặc Viêm, thấy đã đủ gần hắn đột nhiên dừng lại, sau đó đưa ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của Mặc Viêm nhẹ nhàng chơi đùa, trên mặt lại hết sức ôn nhu.
“Ta đã rời khỏi Nam Trạch rồi, Mặc Viêm, ta không cần vương vị, ta chỉ muốn biết ngươi có bằng lòng ở đây ẩn cư cùng ta hay không?”
Hắn mang vẻ mặt thâm tình nói xong câu đó, lại làm cho Mặc Viêm hoàn toàn kinh ngạc!
Mặc Viêm nhịn không được hé mở môi mỏng, một bộ dáng kinh hách không ngớt, y chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Thanh Diệc lại thích mình, hơn nữa còn vì y mà nguyện ý buông tha vương vị!
Trời ạ! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Số lần y và Lăng Thanh Diệc gặp nhau còn chưa đếm hết năm đầu ngón tay nha.
Lăng Thanh Diệc đột nhiên vươn tay ôm thân thể Mặc Viêm vào lòng, cũng không nhìn tới vẻ mặt vì kinh hách quá độ mà chưa lấy lại tinh thần của y, biểu tình ôn nhu nói: “Mặc Viêm, ta đối với ngươi sâu đậm không thua gì so với Mặc Thanh a”.