Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 80 : Lâu chủ sinh tình

Ngày đăng: 00:59 19/04/20


Vân Tố đi rồi, Lạc Y do dự hồi lâu mới nói với Thu Địch Phỉ “ Tử Hà, ngươi có biết tâm ý của lâu chủ chúng ta không? hắn vì không chịu giao ngươi cho phụ tử Uông thị mới mang ngươi về đây lại gần như trở mặt cùng Thu tiên sinh. Ta hi vọng…hi vọng ngươi có thể đối xử tốt với sư huynh một chút”



Thu Địch Phỉ không khỏi cười khổ



Thì ra, che chở nàng lại chính là người ngoài mà kẻ thà hi sinh nàng lại là cha ruột của nàng.



Nhìn thầ sắc cầu xin ẩn nhẫn của Lạc Y, Thu Địch Phỉ nhẹ giọng hỏi “ ngươi bảo vệ hắn như vậy…hắn biết rõ tâm ý của ngươi sao?”



Lạc Y rủ mắt xuống, nhàn nhạt đáp “ hắn là chủ, ta là bộc, ta thủ hạ hắn là việc nên làm không có…ý gì khác”



Thu Địch Phỉ thở dài



Trên thế gian người si tình không oán không hối lại nhiều như vậy.



Lạc Y thường chợt ngẩng đầu, nhìn Thu Địch Phỉ nói “ trước khi ngươi bị mang đi đã từng nói ta phải chăm sóc tốt cho lũ chim, ngươi có muốn nhìn xem bọn chúng không?”



Thu Địch Phỉ liền vội vàng gật đầu, Lạc Y xoay người đi không bao lâu đã mang một lồng chim cực lớn quay lại.



Trong lồng là chín con vẹt thân thể mập mạp cường tráng, so với mấy tháng trước thay đổi rất nhiều, nhìn thấy Thu Địch Phỉ thì hưng phấn không thôi, đập cánh không ngừng, miệng ríu ra rít kêu “ Tử Hà, Tử Hà”



Thu Địch Phỉ để cho lũ vẹt kêu thoải mái, nàng cầm lồng chim từ tay Lạc Y đặt lên bàn, chín con vẹt liền xếp thành một hàng, chỉnh tề ưỡn ngực chờ chủ nhân kiểm tra.



Đang lúc người và chim nhìn nhau thì một con vẹt lên tiếng “ Tử Hà, Tử Hà, ngươi có nhớ ta không?”



Thu Địch Phỉ không khỏi cười một tiếng, nói “Điểu quỷ, ta đươngn hiên nhớ ngươi rồi”



Vẹt hai hùa theo “ Tử Hà, Tử Hà, ngươi đi lâu như vậy, có lẽ đã quên ta rồi”



Thu Địch Phỉ kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ thì thấy lời của hai con vẹt này nghe rất quen thuộc, quay đầu nhìn Lạc Y, dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc trong lòng.
**********************



Sau giờ ngọ, hai người yên lặng ngồi dưới bóng cây hóng mát, dường như ai cũng có tâm sự, ánh nắng chiếu qua kẽ lá rơi xuống trên thân hai người tạo nên cảnh tượng ấm áp.



Thu Địch Phỉ nhẹ giọng hỏi: “Vì cái gì nhất định phải phục quốc đoạt giang sơn?”



Vân Tố lẳng lặng trả lời “ là sứ mạng tổ tiên truyền lại, không phải do ta lựa chọn”



Thu Địch Phỉ lại hỏi: “Như vậy từ nhỏ ngươi không được quyền tự do vui đùa, không được làm điều mình muốn, vì phục quốc mà sống cuộc sống như thế không thấy mệt mỏi sao? đáng giá sao?”



Vân Tố im lặng.



Thu Địch Phỉ lại hỏi: “Nhìn xem nhiều người vì sứ mạng của ngươi mà chết đi, đất nước vốn đang yên bình lại vì sự tranh đoạt quyết lợi mà sinh linh đồ thán, cuộc sống vốn nên là phụ từ tử hiếu nhưng vì gánh lấy sứ mạng phục quốc mà thân tình trở thành công cụ…ngươi không thấy quá mức bi ai sao?”



Vân Tố yên lặng thở dài



Thu Địch Phỉ lại nói “ ta rất khổ sở, trong lòng cha ta có lẽ hắn dùng ta làm công cụ lôi kéo Uông thị, có lẽ hắn tìm ta để kiềm chế Thiên Khuyết cung, có lẻ trong mắt hắn ta chẳng khác nào một người dưng. Nhưng trong mắt ta, dù cha ta là trang chủ Thu Dương sơn trang, hay là gia thần của Chí Tôn lâu…dù là với vai trò nào thì cuối cùng cũng chỉ có một thận phận đó chính là phụ thân ta, là người cha vì sứ mạng phục quốc vì lợi ích mà từ bỏ thân tình, Vân Tố, ngươi, như vậy đáng giá sao?”



Vân Tố thở dài, vô hạn phiền muộn nói “ ta không biết nhưng nếu để mình tự do lựa chọn, ta cũng chán ghét cuộc sống như vậy” im lặng một lát lại nói tiếp “ ta làm sao không biết cất tiếng cười to cùng đau nức mà khóc là có tư vị gì, cũng chưa từng vui mừng bi ai, cảm thấy cuộc sống trôi qua vô vi nhàm chán cho nên trôi qua thế nào cũng không sao. Nhưng từ khi ta vì ngươi mà thổ huyết lần lầu, cảm nhận được sự lo lắng, đau lòng, bởi vì nhớ nhung mà biết đến tư vị tương tư, có thể cuối cùng chịu đựng vui vẻ thì cũng thôi nhưng hết lần này tới lần khác lại diễn ra, ta đã không thể quay đầu lại, sống vô tình như trước kia được nữa”



Vân Tố quay đầu nhìn Thu Địch Phỉ, trong mắt như có ánh sáng chuyển động, dung nhan tuyệt mỹ không chút biểu lộ lại dày đặc sự bi thương.



Hắn nhìn Thu Địch Phỉ hỏi “ Tử Hà, nếu có một ngày ta chết đi, ngươi có rơi lên vì ta không?”



Thu Địch Phỉ mỉm cười nhưng thanh âm lại như sắp khóc “ nói hưu nói vượn cái gì, miệng mồm xui xẻo, khuôn mặt ngươi tai họa như vậy sao có thể chết dễ dàng được”



Vân Tố lẳng lặng nhìn Thu Địch Phỉ không chớp mắt, hồi lâu mới nói “ có những lời của ngươi, hi vọng ta sẽ sống lâu thêm một chút”