Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 81 : Thu vạn niên quy tiên

Ngày đăng: 00:59 19/04/20


Thu Địch Phỉ vốn đang cho rằng Vân Tố đang êm đẹp thì sao chết được thì Uông Chiên Thắng đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc nàng mới hiểu Vân Tố đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy cho nên hắn làm mọi việc hết thảy cũng vì nàng.



Uông Chiến Thắng mặt mày dữ tợn, uy hiếp Vân Tố “ ta và ngươi kết minh là vì cái gì? Thu Vạn Niên đã sớm có mưu đồ, cưới hai muội muội ta, cưới hai nữ nhân hắn không yêu là vì cái gì? Hôm nay hắn mang theo binh lính ra tiền tuyến chém giết, hắn có thể từ bỏ nữ nhi của mình, ngươi cần gì phải che chở nàng như vậy, Vân Tố, ngươi điên rồi phải không?”



Tuy đã sớm tiếp nhận sự thật cha mình từ bỏ mình nhưng khi nghe nhắc tới, Thu Địch Phỉ không khỏi đau lòng.



Vân Tố nhìn sắc mặt trắng bệch của Thu Địch Phỉ, đáy lòng tràn ngập thương tiếc, lạnh giọng nói với Uông Chiến Thắng “ ta chính là muốn che chở cho nàng đó, ngươi muốn mang nàng đi thì đánh thắng ta rồi mới nói”



Uông Chiến Thắng cũng cười lạnh “ ngươi cố ý hủy minh ước giữa chúng ta, cũng được, nghe nói tuyệt tình công uy lực mãnh liệt, hôm nay lĩnh giáo thử một chút”



Vừa dứt lời đã vung tay tấn công Vân Tố.



Vân Tố cười lạnh nói “ Uông tướng quân, cần gì phải gấp gáp, còn chưa nói xong đã ra tay, hành vi này có khác gì đánh lén, không sợ mất uy danh của đại tướng quân cùng thân phận trưởng bối sao?”



Uông Chiến Thắng có chút túng quẫn, hừ một tiếng rồi lại cưỡng từ đoạt lý nói “ chuyện quốc gia đại sự không giống như tranh đấu trong võ lâm, người làm chuyện lớn sao có thể câu nệ tiểu tiết, để ý mấy chuyện sĩ diện hão” dứt lời lại tiến lên tấn công.



Vân Tố nhàn nhạt nói “ cũng phải, nếu ngày sau Uông tướng quân có thể nhất thống thiên hạ lên làm hoàng đế liền đem tất cả những người biết chuyện hôm nay xử tử hết, khi đó sẽ không truyền ra tin tức làm tổn hại tới thiên uy rồi”



Uông Chiến Thắng nghe vậy thì động tác chậm lại, thần sắc trên mặt biến hóa kỳ lạ, nhìn Vân Tố, do dự một lát rồi nói “ được rồi, để không mang tiếng, hôm nay ta và ngươi sẽ đánh nhau theo quy củ võ lâm đi. Ngươi là hậu bối, ta nhường ngươi một chiêu, nhưng cho dù ngươi đánh trước hay ta thì người thua vẫn là ngươi, ai động thủ trước thì sao đâu”




Thanh âm tắt hẳn, bờ môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể cũng dần trở nên lạnh buốt.



Một người đang sống sờ sờ mà thoáng chốc đã nhắm mắt xuôi tay.



Uông Chiến Thắng nhìn hai người, không kiên nhẫn nói “ ta đã cho các ngươi thời gian nói lời tạm biệt trước khi chết, Vân Tố, đừng trách ta không khách khí, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi yên tâm, ta chỉ giết ngươi, còn nàng dù sao ta cũng muốn giữ lại để uy hiếp Mộ Thiên Sơn”



Vân Tố lúc đánh nhau đã bị nội thương, lại chứng kiến Thu Vạn Niên chết trước mặt mình, khí huyết càng thêm xung động, cắn chặt răng nói “chỉ sợ mọi việc không theo ý ngươi, dù ngươi có thể giết chết ta nhưng chưa chắc có thể mang nàng đi”



Uông Chiến Thắng cuồng vọng cười to, âm thầm vận lực ý đồ tung ra một chưởng trí mạng nhưng chưa kịp động thủ thì trước mắt đã tràn ngập khói mê.



Khói mê tan đi thì trước mắt đã hoàn toàn trống rỗng.



Vân Tố không thấy. Thu Địch Phỉ không thấy. Ngay cả thi thể của Thu Vạn Niên cũng không thấy.



Uông Chiến Thắng thẹn quá hóa giận, tung chưởng đánh về phía cây đại thụ to lớn mấy người ôm mới xuể. Ầm một tiếng, cây đại thụ lập tức ngã đổ, nhưng thanh âm đó dù to cũng không to bằng tiếng nghiến răng tức giận của Uông Chiến Thắng.



Hừ, bọn họ lại có thể trốn thoát ngay trước mặt hắn.