Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
Chương 84 :
Ngày đăng: 00:59 19/04/20
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Thu Địch Phỉ mới mệt mỏi tỉnh lại, thanh niên đói khát quả là đáng sợ, phu quân ăn nàng cả đêm, gần như tới cục xương cũng không chừa, bất quá một đêm này cũng rất thoải mái, rất mất hồn ah…
Sáng sớm tỉnh giấc, việc đầu tiên cần làm nhất là gì? Không phải là chuyện ai cũng nghĩ là chuyện gì đó đâu…
Mà Mộ phu nhân bỗng nhiên nghĩ tới hai bậc phụ huynh vô lương là nàng và Mộ Thiên Sơn vừa gặp nhau đã ở trên giường lăn qua lộn lại, quên luôn cả chính sự, tới giờ còn chưa đặt tên cho bảo bảo nha.
Vì vậy mà mẹ bảo bảo cơm cũng chẳng thèm ăn, vô cùng lo lắng muốn cha bảo bảo đặt tên cho con.
Cha bảo bảo giống như còn chưa thỏa mãn, vừa gặm mút bầm ngực thơm mềm của mẹ bảo bảo vừa nói “ nhi tử sinh năm sửu, ngày sửu, vậy gọi Ngưu Ngưu đi” dứt lời không để cho kiều thê kịp cự tuyệt, cự long cứng rắn đã lập tức xâm nhập vào u cốc, dùng hành động thân mật để bắt đầu một ngày mới hạnh phúc.
Mây mưa qua đi, Mộ đại gia cuối cùng cũng cam tâm rời giường mặc quần áo, mà Mộ phu nhân lại lần nữa chìm vào giấc ngủ mê man.
Trong mộng còn cho rằng đã có những tháng ngày hạnh phúc nhưng rốt cuộc không thể không tỉnh lại để đối mặt với sự thật tàn khốc.
Bọn họ chẳng qua là trộm được nửa ngày nhàn rỗi trong chiến tranh mà thôi, thực tế tình hình đang ngày càng ác liệt.
Phụ tử Uông thị không chỉ chiếm lĩnh được Lăng quốc mà còn thâu tóm cả thế lực của Chí Tôn lâu, làm lực lượng gia tăng không nhỏ, có thể nói lực lượng của Uông thị mạnh hơn Mẫn quốc nhiều, nếu không nhờ Mộ Thiên Sơn mưu trí lại giỏi dụng binh thì e là đã sớm không chống đỡ nổi.
Nhưng càng giằng co lâu thì vấn đề nghiêm trọng nhất ngày càng lộ rõ. Đó chính là lương thực, là tiền của….
Thu Địch Phỉ bất động thanh sắc, tiếp tục lục lọi trong người, sau đó lại móc ra một khối ngọc đặt lên bàn nói “ đây là khối ngọc hoàng đế công công đưa cho ta, à, thật ra là hắn đứa cho cháu trai”
Mọi người cho rằng hai khối ngọc bội là đã sở hữu toàn bộ nên bắt đầu tám xem Vân Tố thích gì, Thu Địch Phỉ câu được câu không hỏi Bách Quái “ ngươi hỏi sở thích của hắn để làm gì?”
Bách Quái đáp “ biết hắn thích gì mới đoán được hắn sẽ tới đâu xuất gia ah”
Thu Địch Phỉ nghiêm nghị nói “ ngươi biết hắn tới đâu để xuất gia cũng vô dụng, theo ta được biết trên người hắn không có khối ngọc bội kia”
Bách Quái suy sụp như chứng kiến ngày tận thế, hai tay ôm đầu thống khổ kêu lên “ xong rồi, xong rồi, manh mối bị đứt rồi”
Thu Địch Phỉ vẫn bình tĩnh, khí định thần nhàn, dõng dạc nói “ vậy cũng chưa chắc, có ta ở đây, manh mối sao bị đứt được” dứt lời lại lấy trong người ra một khối ngọc bội, mọi người sùng kính nhìn nàng tựa như tiên nữ giáng trần, mà Mộ phu nhân mặt không đồi sắc thản nhiên “ ta nói trên người hắn không có là vì khi ở Chí Tôn lâu, thời điểm ta giả đò mất trí nhớ đã lừa được ngọc bội này của hắn, lúc đó ta không biết ngọc bội này liên quan tới bảo tàng, ta chỉ thấy nói đẹp mắt nên muốn giữ lại cho Ngưu Ngưu chơi, tương lai sẽ không đụng hàng với người khác”
Mọi người tiếp tục cảm thán.
Nếu bọn họ có thể chấm dứt chiến tranh, giữ được tổ quốc thì công thần lớn nhất chính là Mộ phu nhân suy nghĩ quái lạ, cách làm việc cũng quái lạ, thâm tàng bất lộ này ah.
Bách Quái cảm động nói “ thật tốt quá, tiến thêm một bước tới bảo tàng rồi, chỉ còn lại một khối”